Nhìn mỹ nhân giống như bạch tuộc, Dương Bách Xuyên chỉ biết cười khổ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm chuyện đó với một Hỉ Thước.
Hơn nữa…còn đại chiến suốt ba ngày.
Trong lòng thầm lẩm bẩm: “Yêu tộc đều dũng mãnh như vậy sao, có chút chịu không nổi.”
Một tiếng kêu vang lên, Hỉ Thước mở mắt nhìn Dương Bách Xuyên, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vẻ mặt còn hơi ngượng ngùng khó xử.
Mặc dù nàng phụng mệnh làm việc, nhưng cũng là lần đầu tiên, thậm chí nàng chưa từng nghĩ lần đầu tiên sẽ cùng với một Nhân tộc.
Nhưng trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh lúc trước, trong lòng Hỉ Thước không nhịn được vui sướng, nàng rất thích loại cảm giác này.
“Ngươi…tỉnh rồi?” Dương Bách Xuyên hơi xấu hổ đứng dậy.
“Ừm, ta…theo tập tục của nhân tộc, có phải ta nên gọi chàng là tướng công không?” Hỉ Thước chớp mắt hỏi.
Dương Bách Xuyên ho khan: “Gọi là gì cũng được.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cùng mặc quần áo, Dương Bách Xuyên xuống giường mới phát hiện, trên chiếc giường lông vũ trắng tinh, có vết máu loang lổ.
Nhưng lại bị Hỉ Thước ngượng ngùng, phất tay thu lại.
Lúc này bầu không khí ít nhiều có chút xấu hổ, hai người không ai nói gì.
Bởi vì Hỉ Thước là phụng mệnh dâng hiến cho Dương Bách Xuyên, còn hắn là bị ép buộc, bất đắc dĩ.
Thật ra trong lòng hắn có tức giận, mặc dù thích mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không thích dùng phương thức này.
Đây dường như cũng không phải lần đầu tiên bị bỏ thuốc, vậy nên Dương Bách Xuyên đã âm thầm tính nợ cho Khổng Tước vương.
Hỉ Thước giống như cảm nhận được tâm tình thay đổi của Dương Bách Xuyên, nàng thấp thỏm nói: “Tướng công, chàng...có phải chàng…”
Dương Bách Xuyên thu lại cảm xúc, thật ra hắn cũng không tức giận Hỉ Thước, chỉ thở dài nói: “Không sao, nàng yên tâm, mặc dù chúng ta phát sinh quan hệ dưới tình huống như vậy, nhưng Dương Bách Xuyên ta sẽ phụ trách, từ hôm nay trở đi, nàng chính là nữ nhân của ta.”
Hỉ Thước nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì lập tức vui vẻ, đây cũng là nhiệm vụ mà Khổng Tước vương giao cho nàng, muốn nàng lấy được sự tín nhiệm của Dương Bách Xuyên.
Bây giờ Dương Bách Xuyên đã chính miệng thừa nhận, đây là kết quả tốt nhất.
“Cảm ơn tướng công, thiếp…thiếp…” Hỉ Thước muốn nói nàng sẽ không phản bội Dương Bách Xuyên, nhưng lời nói đến miệng rồi lại nhớ đến, dù sao nàng cũng là thuộc hạ của Khổng Tước vương, ngược lại khó xử.
Trong lúc nhất thời, Hỉ Thước ngây ngốc tại chỗ.
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ đắn đo của Hỉ Thước, hắn lại không đành lòng, hắn đương nhiên hiểu rõ nỗi khó xử của Hỉ Thước, hán cười nói: “Đừng lo lắng, ta biết trong lòng nàng khó xử, chuyện kế tiếp đều giao cho ta là được.
Ta sẽ tiến hóa huyết mạch chi lực cho nàng, chuyện này nàng cứ yên tâm, nếu như Khổng Tước hỏi…nàng cứ trả lời, thật ra tiến hóa huyết mạch với Khổng Tước vương chỉ có lợi không có hại, ngay cả khi có chút vấn đề nhỏ, lát nữa nàng sẽ hiểu rõ, ta đồng ý sẽ không hại Khổng Tước vương, cũng sẽ không để nàng khó xử.”
“Tướng công, ta…cảm ơn…” Hỉ Thước khổng biết cảm ơn Dương Bách Xuyên thế nào, bèn dứt khoát hôn hắn.
Dương Bách Xuyên được người đẹp hôn, trong lòng cực kỳ vui sướng, đầu ngón tay khẽ sáng lên, hắn nghiêm túc nhìn Hỉ Thước: “Hỉ Thước, nàng có tin ta không?”
Hỉ Thước nhìn ánh mắt trong suốt của Dương Bách Xuyên: “Tin.”
“Được, đây là bí mật lớn nhất của ta, cũng là bảo bối có thể tiến hóa huyết mạch của yêu tộc, bây giờ nàng dùng nó.”
Từ ánh mắt và lời nói của Dương Bách Xuyên, Hỉ Thước biết hắn sẽ không hại mình, nàng há miệng nuốt nước Sinh Mệnh.
…
Mấy phút sau, huyết mạch Hỉ Thước tiến hóa, tu vi đã tăng tới Tôn Vương đại viên mãn, sau khi tác dụng của nước Sinh Mệnh qua đi, nàng khôi phục lại như ban đầu, cuối cùng cũng hiểu vấn đề nhỏ mà vừa rồi Dương Bách Xuyên nói là gì.
Là…là giọt nước Sinh Mệnh này có thể khống chế mạng sống của nàng, Hỉ Thước nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Mà Dương Bách Xuyên thản nhiên đối mặt với Hỉ Thước, hai người bốn mắt nhìn nhau.