Tiếng nói vừa dứt, một đại hán người cao ba mét bước vào, từng sợi tóc trên đầu lại vô cùng có cá tính, dài bằng một ngón tay, rất thô, từng sợi dựng ngược lên.
Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn, lẩm bẩm nói: “Yêu Y quán Vân Môn hôm nay khai trương rồi.”
Đại hán bước vào vô cùng thô lỗ, nhưng ở trong mắt Dương Bách Xuyên lại là yêu thú bệnh hoạn, từ khí tức có thể cảm nhận được người vạm vỡ này hóa hình yêu quái hơi giống khí tức Thanh Ngưu mô phỏng ra.
Thanh Ngưu vì che giấu huyết thống Long Chủng Thanh Ngưu của bản thể, dùng đá Huyễn Yêu mô phỏng ra khí tức của Gấu Chó yêu. Cho nên Dương Bách Xuyên rất quen thuộc với khí tức trên người của đại hán, không phải Gấu Chó yêu, thì cũng có liên quan tới Hùng tộc.
Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, đại hán Yêu tộc có khí tức liên quan tới Hùng yêu này là một yêu thú tu vi cấp bậc Tôn Vương, tương đương với Thanh Ngưu, mang lại một cảm giác như tháp sắt cho người ta, rất mạnh mẽ.
Mọi người đều không ngờ tới Yêu Y quán Vân Môn ba ngày không có một Yêu tộc vào khám bệnh, ba ngày sau lại có một yêu thú cấp bậc Tôn Vương sơ kỳ bước vào.
Hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa nghe lời nói của đại hán này hình như là tới gây sự phá quán, người đến không có ý tốt.
Có điều cũng không lo lắng, dù sao ở Yêu y quán, Thanh Ngưu cũng là cao thủ cấp bậc Tôn Vương, chủ nhân như Dương Bách Xuyên càng không phải người lương thiện.
……
Dương Bách Xuyên híp mắt, ngồi yên không động đậy, ra hiệu cho Thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu chuẩn bị sẵn sàng, nếu đại hán như gấu này dám lỗ mãng thì đừng khách sáo, đánh trước rồi nói sau.
Mở tiệm làm ăn ở đâu cũng sẽ không thiếu giai đoạn bị người kiếm chuyện, điểm này Dương Bách Xuyên đã biết từ lâu, cho dù là Tu Chân Giới hay là thế tục giới đều như vậy.
Chỗ khác nhau là phải xem thủ đoạn giải quyết của ngươi.
Đại hán đến đây đơn giản chỉ có hai kết quả.
Thứ nhất, hắn ta thật sự đến khám bệnh, điều Dương Bách Xuyên phải làm chính là chữa khỏi bệnh của đại hán, khiến hắn ta cảm kích, sau đó truyền danh tiếng tốt ra ngoài cho hắn.
Thứ hai, chính là đến kiếm chuyện, giải quyết không khác mấy điều thứ nhất, dù sao nếu là kiếm chuyện thì đúng lúc lập uy, để Yêu tộc khác biết Yêu Y quán Vân Môn không dễ chọc.
Hai loại Dương Bách Xuyên đều phải tiếp lấy.
……
Đợi đại hán bước vào đại sảnh, Thanh Ngưu đứng dậy: “Đại Vương này đến đây khám bệnh sao?”
Trong lúc nói, Thanh Ngưu đã phóng thích ra khí tức cấp bậc Tôn Vương của nó, coi như là một cảnh cáo đối với đại hán này, đừng làm càn ở Yêu Y quán.
Sau khi cảm nhận được khí tức Thanh Ngưu phóng thích ra, ánh mắt đại hán chợt co lại, rõ ràng không ngờ tới Y quán có khí thế cuồng ngạo tới mức muốn lên trời này lại có một tồn tại ngang với tu vi của hắn ta.
Khí tức hống hách cả người hắn ta không khỏi yếu đi mấy phần, hắn ta nhìn Thanh Ngưu nói: “Tất nhiên là đến khám bệnh, chứ không lẽ ta đến Y quán nhà ngươi ăn lót dạ à?”
Lời nói rất thái độ.
Điều này khiến lỗ mũi Thanh Ngưu bắt đầu bốc khói rồi, không khỏi muốn ra tay, nhưng chủ nhân Dương Bách Xuyên chưa nói gì, nó cũng chỉ đành nhịn.
Thanh Ngưu còn chưa kịp nói chuyện, ngay sau đó đại hán đã nói: “Ngươi chính là Y sư?”
“Ta không phải Y sư, ta là người làm thuê của Y quán, chủ nhân ta chính là Y sư, khám bệnh thì qua bên kia.” Thanh Ngưu chỉ vào Dương Bách Xuyên đang ngồi ở đại sảnh chính đường, ra hiệu cho đại hán đi tìm Dương Bách Xuyên.
Đại hán cau mày nhìn Dương Bách Xuyên, nghi hoặc đi về phía Dương Bách Xuyên. Trong mắt hắn ta, khí tức tu vi của Dương Bách Xuyên chỉ là một tiểu Yêu Vương thôi, không ngờ lại là Y sư.
Nhìn Dương Bách Xuyên, đại hán nói: “Ngươi chính là Y sư của y quán này ư?”
Dương Bách Xuyên không ngẩng đầu lên, dựa trên ghế bành, thản nhiên nói: “Phải.”
Chỉ nói một chữ, rất ra vẻ, nhưng hắn đang cố ý làm vậy, bởi vì sự hống hách của đại hán không đáng để Dương Bách Xuyên đối xử nghiêm túc.