Thu phục được một Xuyên Sơn Giáp tương đương với việc Dương Bách Xuyên có thêm một cặp mắt ở thành Vạn Yêu, làm việc gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Mà bước tiếp theo là chuẩn bị cho việc khai trương yêu y quán, việc chuẩn bị một số vật dụng cần thiết đều đã giao Xuyên Sơn Giáp đi làm, cũng không có gì cần thiết lắm, chỉ là cải tạo lại phòng bắt mạch và đưa vào một số linh dược thường dùng thôi.
Ba ngày sau, Xuyên Sơn Giáp đã chuẩn bị xong mọi chuyện, hiệu suất làm việc của hắn ta rất tốt, điều này khiến Dương Bách Xuyên rất hài lòng.
Mặc dù Y quán chỉ là một gian phòng nhưng nó cũng đủ lớn, với diện tích khoảng hai trăm mét vuông, nơi đây là được chia thành hai gian phòng theo yêu cầu của Dương Bách Xuyên, làm vậy là để thuận tiện sử dụng cho việc thu phục Yêu thú.
Ban đầu, Dương Bách Xuyên đã còn định tự mình nghĩ cách đi tìm những linh dược cần thiết, nhưng nếu không thể thì hắn sẽ lấy linh dược được trồng từ Linh Dược viên trong không gian bình Càn Khôn để sử dụng trước cũng được.
Nhưng hắn không ngờ Xuyên Sơn Giáp đã chuẩn bị đầy đủ cho hắn, điều này thực sự khiến Dương Bách Xuyên phải nhìn lại cách Xuyên Sơn Giáp làm việc bằng cặp mắt khác xưa, giống như một người quản lý phải nhìn chu toàn mọi mặt của công việc và xem xét một cách toàn diện.
Không ngờ, những thứ Y quán cần sử dụng đều có đủ, đúng là quá tươm tất, chu toàn.
Từng hàng linh dược được bày ngăn nắp trên giá, rất nhiều linh dược các loại, trong số đó có cả linh dược thượng phẩm đã tồn tại hàng vạn năm.
Sau khi đến tham quan, Dương Bách Xuyên nhìn Xuyên Sơn Giáp và nói: “Lão Giáp, ngươi có tâm quá, ta rất hài lòng.”
Xuyên Sơn Giáp không tiếc công sức, thậm chí còn cống hiến tất cả tài sản riêng tích lũy của mình vào Y Dược quán của Dương Bách Xuyên, chính là để có được một câu khẳng định này từ chủ nhân Dương Bách Xuyên. Lúc hắn ta nghe được câu nói ngắn ngủi của Dương Bách Xuyên, Xuyên Sơn Giáp biết mình đã lấy lòng thành công rồi.
Hắn ta vội vàng khiêm tốn nói: “Việc chia sẻ phiền muộn của chủ nhân là bổn phận của thuộc hạ, chủ nhân, người xem thử còn cần mua thêm gì nữa không?”
“Không cần đâu, đã đủ rồi.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Vậy có phải là nên lựa chọn một ngày tốt để khai trương rồi không? Để thuộc hạ đi chuẩn bị…” Xuyên Sơn Giáp thật sự rất giỏi về mặt làm việc, hắn ta đã nghiên cứu một số thói quen làm việc của loài người và biết là nên chọn một ngày tốt để việc khai trương.
“Bỏ đi, giảm bớt mấy việc rườm rà đó đi, ngươi đã làm mọi việc rất chu toàn rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ xem như hôm nay là ngày mở cửa bắt mạch đi, chỉ là vẫn còn thiếu một tấm biển và hai câu đối, ngươi đi tìm nguyên liệu…” Dương Bách Xuyên ngẫm lại, hay là nên treo thêm một tấm biển và câu đối gì đó cho ra dáng Y quán.
Xuyên Sơn Giáp khom người nói: “Chủ nhân, người chờ một lát, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
......
Trong vòng chưa đầy một giờ, Xuyên Sơn Giáp đã trở lại, hắn ta vung tay lên, một gốc cây gỗ lim có đường kính khoảng một mét xuất hiện, khúc này đủ để làm tấm biển và câu đối rồi.
Sau khi hỏi thăm Xuyên Sơn Giáp về chữ nghĩa của Yêu tộc, Dương Bách Xuyên đã tự mình ra tay, hắn khắc lên trên tấm biển năm chữ lớn là Yêu Y quán Vân Môn.
Tiếp theo là câu đối, Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ một lúc rồi viết: Trên chữa Thần thú, dưới chữa cỏ cây.
Theo hắn tính toán thì tám chữ này cũng đủ bao quát hết thảy yêu tu, có thể nói là khí thế rất lớn.
Nhưng Dương Bách Xuyên quả thật rất tự tin, thứ nhất, hắn có bí thuật y học tối cao cấp bậc thế gian là Thần Ma Y Điển, thứ hai, nếu chỉ để chữa trị cho Yêu tộc, cho dù y thuật không trội bằng thì đến lúc đó có thể dùng nước Sinh Mệnh sẽ giải quyết, không có bệnh tật nào của Yêu tộc mà một giọt nước Sinh Mệnh không giải quyết được, nếu một giọt không có tác dụng thì hai giọt...
Cho nên, Dương mỗ đã tự tin khắc lên khẩu hiệu ‘Trên có thể chữa Thần Thú, dưới có thể chữa cỏ cây’, tuy là khí thế hùng hồn nhưng hắn có đủ tự tin và mánh khóe để làm được điều này.
Đương nhiên, Thần thú là một loài khan hiếm, toàn bộ Thái Hoang e là cũng tìm không ra con thứ hai, con thứ nhất là ấu thú Kỳ Lân, mà hiện tại đã thuộc về Dương mỗ rồi.
Có thể chữa khỏi cho cả Thần thú thì còn bệnh gì mà không chữa được chứ?
Mặt khác, hắn không lựa chọn việc khai trương rầm rộ, mà thực ra Dương Bách Xuyên khiêm tốn là vì muốn âm thầm kiếm bộn tiền.
Mục đích của việc mở Y quán này, ngoài việc kiếm tiền thì quan trọng nhất vẫn là tập trung vào việc tìm kiếm những yêu tu thích hợp để hắn thu phục, chủ yếu để tích lũy thế lực cho mình để dùng.
Kể từ giờ khắc này, hắn chính thức thực hiện mục tiêu thành lập một thế lực tương đương với sự tồn tại của Cửu Đại Thánh Địa của Tu Chân giới, thậm chí vượt qua cả Cửu Đại Thánh Địa.
Tuy nhiên, trong ba ngày liên tiếp, không hề có một yêu thú nào thật sự đến Yêu Y quán xem bệnh, vô cùng vắng vẻ.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu tự hỏi có phải do mình khiêm tốn hơi quá rồi không?
Không khai trương rầm rộ, cho nên yêu thú trong thành Vạn Yêu hoàn toàn không biết đến sự tồn tại Y quán ư?