Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3166




Nghe vậy, Thanh Ngưu yên tâm, nhìn tiểu nhị, nói: “Chủ tử nhà ta rất kén ăn, từng thử qua rất nhiều đồ hiếm quý trên thế gian, nghe cho kỹ, bổn vương chỉ nói một lần.”

Tiểu nhị chỉ là một tiểu yêu Hợp Thể cảnh, không nhìn ra tu vi của Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu, nhưng trà trộn nhiều năm ở quán rượu, cộng thêm hơi thở khủng bố của Thanh Ngưu, không dám chậm trễ, vội vàng khom lưng nói: “Đại vương, mời nói.”

Sau đó Thanh Ngưu nói: “Một mâm linh quả Bạch Miêu Sơn Miêu Nhãn cao ba tấc, mười con cá Lam Thủy Hà Lam, không cần thịt chỉ cần mắt,, một tiểu hỏa long Hỏa Diễm Cốc,…”

Dương Bách Xuyên nhìn mỗi lần Thanh Ngưu gọi một món, ánh mắt của tiểu nhị càng thêm cung kính, thằng nhãi này còn cố ý nói lớn, người xing quanh đều nghe thấy các món hắn ta gọi, đều rất ngạc nhiên, xung quanh nổi lên tiếng nói khe khẽ, đều thắc mắc - Thanh Ngưu là quý tộc từ đâu đến.

Dương Bách Xuyên hơi buồn cười, nhưng nói đi nói lại, Thanh Ngưu thật sự là quý tộc, chẳng qua là quý tộc nghèo túng.

Ở trong mắt các Yêu tộc xung quanh, mỗi món đồ ăn và cách làm món đó mà Thanh Ngưu nói đều là phong thái của quý tộc.

Dương Bách Xuyên rất vừa lòng, bằng này cũng đủ để thu hút sự chú ý của con tê tê.

Sau khi gọi tám món, Thanh Ngưu vẫy tay, nói: “Đi đi, chuẩn bị nhanh lên, đừng để bổn đại vương chờ lâu.”

Tiểu nhị cúi đầu nói: “Vâng, đại vương yên tâm, rất nhanh sẽ được chuẩn bị xong, không biết hai vị đại vương có muốn gọi rượu không, tiệm ăn có đủ các loại rượu…”

Lần này Dương Bách Xuyên ngắt lời tiểu nhị: “Không cần rượu, chúng ta mang theo rượu, chúng ta không quen uống rượu của các ngươi, đi xuống đi.”

Người xung quanh nghe vậy, biết bọn họ đang chướng mắt rượu của quán rượu.

“A…. Vâng, hai vị đại vương, đồ ăn lập tức được bưng lên.” Tiểu nhị không nhiều lời, nhưng vẫn chưa đi, mỉm cười nói: “Đại vương, tiệm ăn có quy củ tính tiền trước, tổng của hai vị hết 430 yêu tinh tệ thượng phẩm…”

“Lão Ngưu, cho hắn 450, nhiều them 20 coi như khen thưởng.” Dương Bách Xuyên nói.

Thanh Ngưu nói thầm: “Chủ nhân, ngươi đúng là… Phá của.”

Tất nhiên Thanh Ngưu không dám nói ra, nhưng lại chửi thầm trong lòng, ai bảo hắn là chủ nhân chứ.

Dù vậy, hắn ta vẫn vung tay, 450 yêu tinh tệ xuất hiện trong tay tiểu nhị.

“Cảm ơn đại vương ban thưởng, cảm ơn đại vương ban thưởng.” Tiểu nhị vô cùng vui sướng, hiếm khi gặp được vài vị khách giàu, vui sướng hài lòng rời đi.

Sau khi tiểu nhị rời đi, Thanh Ngưu truyền âm nói: “Chủ nhân, tiếp theo phải làm gì?”

“Uống rượu…” Dương Bách Xuyên nói, vung tay lên, hai bình rượu ngon xuất hiện trên bàn, đóng gói trong thùng giấy, bên trên có ghi Mao Đài và Ngũ Lương Dịch.

Đây là đồ tồn kho đặt trong hồ Càn Khôn sau khi Dương Bách Xuyên rời khỏi địa cầu, vẫn chưa động vào, đến bây giờ vẫn còn mười mấy rương.

Hắn lớn tiếng nói: “Lão Ngưu, mở rượu, đây là lọ rượu trân quý nhất của ta, cả Tu Chân Giới chưa tìm ra loại thứ hai đâu!”

Thanh Ngưu biết chủ nhân cố ý nói cho con tê tê bên cạnh nghe, hiểu ý, phối hợp với lời nói của Dương Bách Xuyên, mở ra một lọ Mao Đài, một mùi rượu thơm lan tỏa, Thanh Ngưu không nhịn được hô lên: “Rượu ngon, thật muốn…”

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui, tất nhiên là rượu ngon, đã hơn trăm năm kể từ lúc rời khỏi Địa Cầu, cũng được coi là rượu lâu năm.

“Để ta uống thử…” Dương Bách Xuyên nhìn thấy Mao Đài và Ngũ Lương Dịch, nhìn vật cũng nhớ nhòa, hơn trăm năm trôi qua, cũng không biết Địa Cầu đã thay đổi như thế nào?

Không biết bây giờ vợ Âu Dương của hắn ở lại Địa Cầu sao rồi? Năm đó nàng nhờ nhị đồ đệ Vương Tông Nhân mang về một video, trong video nói đã sinh cho mình một đứa trẻ trên Địa Cầu, cũng không biết bây giờ hai mẫu tử đã đến Sơn Hải Giới hay chưa…

“Qúa thơm, rượu ngon say lòng người, không biết hai vị đại vương tên là gì, tiểu đệ là con tê tê, tổng quản trong phủ của Hoa Đốm đại nhân ở khu Thành Đông, muốn thử một ly rượu ngon, không biết hai vị đại vương có thể.…?”

Trong lúc suy nghĩ của Dương Bách Xuyên đang bay đến Địa Cầu, một âm thanh bén nhọn vang lên, ngắt suy nghĩ của hắn.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn thấy con tê tê, cười thầm trong lòng, nghĩ thầm: “Con cá cắn câu ~”