Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3146




Trong Thái Hoang tu sĩ không thể sử dụng linh thức, nhưng linh thức của Dương Bách Xuyên lại có thể phóng xa trăm mét.

Đối với bất kỳ tu sĩ Độ Kiếp nào mà nói, linh thức chỉ phóng xa trăm mét ngắn ngủi không là gì cả. Nhưng ở một nơi hạn chế linh thức như thế này, linh thức trăm mét lại là mấu chốt thắng lợi đối với người có thể sử dụng linh thức.

Dương Bách Xuyên có thể thông qua không gian Hắc Liên để phóng linh thức xa trăm mét mà không bị pháp tắc Thái Hoang hạn chế.

Đây là một phần thực lực của hắn. Trong tình huống bình thường, điều này đủ để hắn đối phó với hai tu sĩ Độ Kiếp, nhưng hiện giờ hắn phải đối mặt với bốn năm trăm tu sĩ Độ Kiếp.

Muốn thi triển thuật nhiếp hồn trong Hắc Liên Đại Pháp, dụ nguyên thần của bốn năm trăm tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn vào không gian tối tăm vô tận rồi tiêu diệt thì linh thức trăm mét tuyệt đối không đủ.

Hẳn là hiện tại người của năm thánh địa lớn đang cách Dương Bách Xuyên bốn năm trăm mét, linh thức trăm mét ngắn ngủi còn lâu mới đủ.

Nhưng nữ tử Hắc Liên và sư phụ đã lên tiếng, Dương Bách Xuyên cũng không nói thêm nghĩ thêm gì nữa. Mặc dù có vẻ mạo hiểm, nhưng đây cũng là một cách. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải thành công.

Vốn dĩ hắn có thể nhờ sư phụ nghĩ cách, nhưng... hiện giờ hắn đã là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, không còn là tay mơ tu chân ngày xưa nữa.

Lại càng không phải là quả hồng mềm.

Thực chất tên họ Dương nào đó là một người kiêu ngạo.

Vả lại, cho dù nhờ sư phụ ra tay hay nghĩ cách, cho dù sư phụ có thể tiêu diệt người của năm thánh địa lớn phía trước đi chăng nữa, chưa chắc sư phụ có thể giải quyết một cách dễ dàng. Suy cho cùng thì sư phụ cũng đang ở trạng thái tàn hồn chứ không phải tán tiên Chí Tôn chân chính.

Có lẽ sư phụ có cách giải quyết tình hình trước mắt, song Dương Bách Xuyên lo lắng sư phụ lại bị thương một lần nữa. Dù sao hắn cũng không thể gọi sư phụ ra mỗi khi gặp khó khăn được, như vậy thì có khác gì tên ăn bám mà người Trung Quốc thường nói đâu.

Tên họ Dương nào đó không muốn làm vậy.

Trước kia là do năng lực của hắn không đủ, bây giờ hắn không muốn làm liên lụy đến sư phụ/

Nếu cứ dựa dẫm vào sư phụ, Dương Bách Xuyên sẽ cảm thấy mình là tên ăn bám.

Sự việc quá nghiêm trọng thì nhờ sư phụ giúp thôi, đa phần vẫn phải dựa vào chính mình.

Lần này đối mặt với quy mô bốn năm trăm kẻ địch, đây là một thử thách đối với Dương Bách Xuyên.

...

Sau khi Dương Bách Xuyên thi triển Hắc Liên Đại Pháp, phóng linh thức ra xa trăm mét, đột nhiên hắn cảm thấy linh thức tiếp tục phóng xa. Hắn biết là nữ tử Hắc Liên ra tay.

Một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét, bốn trăm mét... linh thức phóng xa bốn trăm sáu mươi bảy mét thì dừng lại.

Đồng thời, giọng nói run rẩy của nữ tử Hắc Liên cũng vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: "Ta cố gắng hết sức rồi."

"Đủ rồi, cảm ơn ngươi." Dương Bách Xuyên đáp.

Phạm vi trăm sáu mươi bảy mét tuy không bao phủ toàn bộ bốn trăm ba mươi sáu người, nhưng cũng bao phủ bảy tám phần, tương đương có ba trăm tám mươi người bị linh thức của hắn bao phủ. Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, như vậy là đủ rồi.

Nếu thi triển Hắc Liên Nhiếp Hồn Đại Pháp thành công, hắn sẽ dụ nguyên thần của ba trăm tám mươi tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn vào không gian Hắc Liên của mình, sa vào bóng tối vô tận.

Bước tiếp theo là nhiếp hồn, cần tới sức mạnh thần hồn cường đại của hắn. Đây mới là thử thách thật sự. Nhưng Dương Bách Xuyên đã nói trước với sư phụ, tin rằng lúc quan trọng sư phụ sẽ trợ giúp hắn.

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong đầu, thôi động nguyên thần...

Nguyên thần trong biển ý thức bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, sau đó lan ra.