Thấy mấy người Lục Yên Chi đều không xảy ra chuyện gì, Dương Bách Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy hai mươi cái tên sát thủ U Linh không cùng cấp bậc với Lam Phật nhưng cũng không dễ chọc. Sát thủ nhất am hiểu ám sát nhất, đặc biệt bọn họ còn tu luyện công pháp Hóa Huyết Vi Vụ, mỗi lần ra chiêu đều trí mạng.
Có điều tình hình trong sân lúc này khá thú vị, Dương Bách Xuyên xem mấy người Lục Yên Chi đang vây quanh Minh Du Nhiên và Khương Thế Long.
Giờ phút này, thoạt nhìn cả hai khá nhếch nhác, Dương Bách Xuyên cảm nhận được độc của Lục Yên Chi từ trên người bọn họ, rõ ràng đã giao thủ với nàng mấy chiêu.
Kết quả bị Lục Yên Chi và Thanh Ngưu giết ngược.
Dương Bách Xuyên nhìn ra việc này chỉ từ tình hình giữa sân, thế mới thấy hai người kia đang chật vật cỡ nào.
Dương Bách Xuyên đi qua, nói với Minh Du Nhiên và Khương Thế Long: “Vốn dĩ ta không muốn kết thù với các ngươi ở hành cung Thiên Yêu này, trên thực tế chúng ta cũng đã chung sống hoà bình, tây cả đều bình an rời hành cung Thiên Yêu, cho đối phương ấn tượng tốt, thế nhưng hiện giờ ta thật sự rất thất vọng…”
Dương mỗ kéo dài giọng, dừng một lát lại dời mắt sang Minh Du Nhiên: “Du Nhiên cô nương, ta không ngờ ngươi cũng là người âm ngoan.
Nhẫn nhịn không xuống tay với ta ở hành cung Thiên Yêu lâu như vậy là vì ngươi không nắm chắc nhỉ? Hiện giờ ra khỏi hành cung Thiên Yêu thì chắc chắn rồi ư? Ha ha, thế nào? Không ngờ ta có thể giết chết sát thủ U Linh Chi Đô của các ngươi chứ gì? Có phải rất thất vọng không?”
“Dương Bách Xuyên, thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết cứ giết.” Minh Du Nhiên lạnh lùng mở miệng, thái độ bất khuất kiên cường.
Ngược lại Khương Thế Long lại nói với Dương Bách Xuyên: “Dương đạo hữu, muốn giết thì cứ giết ta đi, thật ra Du Nhiên không muốn kết thù với ngươi…”
“Cương thi Long ơi là cương thi Long, lúc trước Thẩm Bạch đặt cho ngươi cái ngoại hiệu này đúng là chẳng sai, ngươi con mẹ nó không khác gì cương thi, sao thế, chẳng lẽ ngươi không phát hiện Minh Du Nhiên vẫn luôn lợi dụng ngươi à?” Dương Bách Xuyên sinh ra ở Địa Cầu, từng gặp qua rất nhiều trà xanh biểu, tự nhiên nhìn ra được Minh Du Nhiên đang lợi dụng Khương Thế Long.
Nói thật, từ lúc bắt đầu, ấn tượng của hắn về Khương Thế Long không tệ, đối phương cũng không cùng đối địch với hắn, giờ lại đi theo Minh Du Nhiên, rõ ràng hắn ta đã bị Minh Du Nhiên lừa dối.
Trước đó Lam Phật còn ra lệnh cho Minh Du Nhiên giết Khương Thế Long, tiểu tử này yêu vào mất não rồi.
Từ trong ánh mắt của Khuowg Thế Long, Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra sự yêu thích của hắn ta dành cho Minh Du Nhiên, ngược lại hắn chẳng thấy Minh Du Nhiên có ý gì với Khương Thế Long.
Nghe Dương Bách Xuyên hỏi, Khương Thế Long lớn tiếng phản bác: “Không có, Du Nhiên không hề lợi dụng ta, chúng ta đã quen biết hơn ba trăm năm, ta hiểu nàng, hơn nữa Lam Phật kêu nàng giết ta, nàng cũng không ra tay, giữa chúng ta là tình yêu…”
Thú Ngũ Hành thú không hề khách khí ngắt lời Khương Thế Long: “Ngốc tử, con ả này không phải không muốn giết ngươi mà là chưa kịp ra tay đã bị chúng ta bắt lại, nếu không có chúng ta, ngươi đã bị nàng ta giết chết từ lâu rồi.”
Dương Bách Xuyên không để ý Khương Thế Long nữa mà quay sang hỏi Minh Du Nhiên: “Minh Du Nhiên cô nương, nếu ta nói ngươi giết Khương Thế Long thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống, ngươi có làm hay không?”
Dương mỗ bỗng nảy ra một trò đùa dai.
Minh Du Nhiên đeo khăn che mặt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên, hai tròng mắt lộ ra vẻ âm u tàn nhẫn, ý nói ngươi đang lừa quỷ đấy à?
Dương mỗ nhếch môi: “Ngươi có thể không tin.”
Khương Thế Long nhìn về phía Minh Du Nhiên……
Khiến Dương Bách Xuyên không ngờ chính là Minh Du Nhiên đột nhiên hỏi Khương Thế Long: “Nếu ngươi nói yêu ta thì sẽ tự nguyện mà nhỉ?” . Được cop𝘺 𝘁ại -- T𝘳𝖴mT𝘳u𝘺ệ n﹒Vn --
Lời này ngay lập tức quét sạch hứng thú của Dương Bách Xuyên với nàng ta, trong lòng hắn sinh ra nỗi chán ghét cùng cực, những lời này của nàng ta là đang pPuA Khương Thế Long chứ đâu.
Khương Thế Long chấn động cả người, nhìn chằm chằm Minh Du Nhiên nửa ngày không nói gì, một lát sau mới mở miệng: “Ta tình nnguyện chết vì nàng…”
Giờ phút này Khương Thế Long chầm chậm hỏi: “Có điều… Ta muốn hỏi nàng một câu, ba trăm năm qua, nàng có từng thích ta dù chỉ một chút nào không?”
“Có, thật ta ta vẫn luôn thích ngươi.” Minh Du Nhiên nhìn Khương Thế Long.
“Ha ha ha…”
Khương Thế Long bỗng cười phá lên, cười đến ứa nước mắt.
Ngay sau đó hắn ta bỗng nhiên phất tay, trong tay chợt lóe hàn quang, cắm thẳng thanh đoản đao vào ngực Minh Du Nhiên, rồi vừa khóc vừa cười giễu: “Nếu nàng ngập ngừng khi nói ra những lời này, có lẽ ta còn có thể lại lừa gạt bản thân một chút, chính nàng nói dối đều không thèm nháy mắt như thế, bảo ta tin tưởng làm sao?
Một giây trước khi Lam Phật ra lệnh cho nàng giết ta, nàng cho rằng ta không thấy được ư? Nàng đang lén lấy Nhiếp Hồn Đinh, hơn ba trăm năm bên nhau, ta biết rõ Nhiếp Hồn Đinh trong tay nàng quỷ dị thế nào. Nếu không phải bọn họ ra tay, e rằng nàng đã giết ta từ lâu rồi nhỉ?