Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3130




Khóe miệng Khương Thế Long lộ ra ý cười vui vẻ, hắn cũng theo sát Minh Du Nhiên.

...

Lúc này, nhóm Dương Bách Xuyên cũng đang gấp rút lên đường.

Đá Đả Tiên đuổi kịp Dương Bách Xuyên nói: “Chủ nhân, ta cảm thấy có gì có không đúng!”

“Sao thế?” Dương Bách Xuyên nhíu mày hỏi.

Thiên phú của đá Đả Tiên ở Thái Hoang chính là, nó có thể nhìn thấy được sự thay đổi của mọi thứ trong phạm vi nhất định thông qua đá kim loại, nó nhận thấy có thứ gì đó đang di chuyển nhanh chóng phía sau họ.

“Ta cảm giác, phía sau chừng năm – sáu trăm mét như có thứ gì đang lần theo dấu vết của chúng ta.” Đá Đả Tiên nói.

Dương Bách Xuyên nhướng mày: “Có biết được là người hay cái gì không?”

Đá Đả Tiên đáp: “Hơi mơ hồ, tạm thời không cảm nhận rõ được.”

Dương Bách Xuyên cũng không dừng bước, hắn nói với đá Đả Tiên: “Cảm nhận kỹ xem, theo chân chúng ta là người hay ma.”

“Ta biết rồi...A chủ nhân, hình như là ma thật!” Đá Đả Tiên hô lên.

“Nói chuyện tử tế xem nào, ngươi nhìn thấy cái gì?” Dương Bách Xuyên hỏi.

Đá Đả Tiên đáp: “Lần này, ta cảm nhận được rõ ràng rồi, theo sau chúng ta hẳn là người, nhưng tốc độ và chuyển động của những người này giống như bóng ma, bọn họ như hóa thành không khí trôi lơ lửng, hơi thở lại giống con người...Bọn họ càng ngày càng gần chúng ta rồi.”

Dương Bách Xuyên vừa nghe đã nổi đóa: “Người thì bảo người, cái gì mà giống như con người? Bọn họ đông không?”

“Không phải đâu chủ nhân, sở dĩ ta không chắc chắn là vì ta cảm thấy khí tức của bọn họ hơi khác với con người, tản ra hơi thở u ám, nhưng quả thật là con người, có khoảng hai mươi mốt người.”

Tới đây, đá Đả Tiên lại nói tiếp: “Không đúng, phía sau có thêm hai người, còn là người quen, một là Minh Du Nhiên, người còn lại là Khương Thế Long, hình như cùng một phe.”

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì liền hiểu ‘dường như’ của đá Đả Tiên là có ý gì. Nếu Minh Du Nhiên ở đó thì cũng dễ hiểu, người của U Linh Chi Đô có hơi thở không giống với con người, ngược lại không khác mấy so với quỷ tu.

“Xem ra là người của U Linh Chi Đô...” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: “Không cần để ý, chúng ta tiếp tục.”

“Chủ nhân, sợ là không đi được rồi...” Đá Đả Tiên khổ sở nói: “Có một người đã đi vòng tới trước mặt chúng ta.”

Dương Bách Xuyên giật mình, hắn vội vàng ngẩng đầu dùng mắt Càn Khôn nhìn, trước mặt bọn họ quả thật có một nữ tử áo đỏ, cách ăn mặc giống hệt Minh Du Nhiên, nàng ta mang khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt.

“Dừng...” Hắn dừng bước.

Dương Bách Xuyên quay sang nói với Thanh Ngưu: “Lão Ngưu bảo vệ nhóm Lục Yên Chi.”

Lúc Dương Bách Xuyên nhìn thấy nữ tử áo đỏ, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo không hề có cảm xúc, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng lạnh nhạt, quỷ dị hơn là Dương Bách Xuyên không cảm nhận được sức mạnh thông qua hơi thở của nàng ta.

Điều này khiến hắn cảnh giác.

Sau khi hắn dừng bước, nữ tử kia cũng không cử động.

Lúc này, đá Đả Tiên lên tiếng: “Chủ nhân, chúng ta đã bị bao vây rồi, có hai mươi người trong bóng tối, dường như đã hòa vào một thể với hoàn cảnh xung quanh.”

Lần này không cần đá Đả Tiên nói, thông qua không gian hắc liên, hắn phóng thích linh thức, trong vòng một trăm mét chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng không thể giấu được hắn, những bóng người này không thể nhìn được bằng mắt thường, nhưng trong linh thức lại có thể phát hiện ra nơi ẩn thân của bọn họ, người thì ở trên cây cao, người nấp sau tảng đá...không nhiều không ít, cộng thêm nữ tử kia là vừa tròn hai mốt người.

Ngay sau đó, Minh Du Nhiên và Khương Thế Long cảm nhận được, đứng sau đám người Dương Bách Xuyên ba mươi mét rồi dừng lại.

Sau khi bọn họ cảm nhận được nữ tử áo đỏ kia không nhúc nhích, giọng nói lại tràn đầy lạnh giá: “Sư muội, hắn ta là người mà muội nói sao?”

Dương Bách Xuyên biết nữ tử áo đỏ đang hỏi Minh Du Nhiên, ‘mà hắn’ ở đây chính là đang nhắc tới mình, bởi vì ánh mắt nàng ta chỉ về phía bên này.

“Sư tỷ, hắn chính là Dương Bách Xuyên.” Minh Du Nhiên đáp.

Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Du Nhiên cô nương có ý gì?”