Hắn cũng nói với thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu: "Các ngươi cũng chọn đi, cái gì có ích với mình thì tự lấy đi."
Thật ra mọi người đều có công trong việc lấy những thứ này, Dương Bách Xuyên sẽ không quá hà khắc.
Nghe vậy thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn chủ nhân..."
Sau đó, bọn họ lập tức nhào tới. Thú Ngũ Hành còn ổn, nó đã đi theo Dương Bách Xuyên thời gian dài nên biết tính cách của chủ nhân, đương nhiên sẽ không khách sáo.
Thanh Ngưu mới được thu phục không lâu, cảm thấy rất vui vì Dương Bách Xuyên hào phóng như vậy. So với thú Ngũ Hành và con chồn thích linh quả, Thanh Ngưu càng thích đan dược của Nhân tộc hơn, thế là nó dứt khoát đi tìm đan dược.
Lúc này, đá Đả Tiên lên tiếng: "Chủ nhân, ta muốn lấy một ít kỳ thạch."
Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Đương nhiên ta sẽ không quên ngươi. Ngươi tự tìm đi. Kỳ thạch hữu ích với ngươi, ngươi cứ lấy hoặc ăn luôn cũng được."
"Cảm ơn chủ nhân..." Ánh sáng xanh lóe lên, đá Đả Tiên biến thành một đứa trẻ tám chín tuổi. Sau khi cảm ơn Dương Bách Xuyên, nó đi thẳng tới đống thiên tài địa bảo nhặt kỳ thạch rồi bắt đầu ăn.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ đá Đả Tiên lại trực tiếp ăn đá...
Đương nhiên những hòn đá này tràn đầy linh khí.
Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu thì thấy Lục Yên Chi đứng bất động. Hắn bèn đi tới, nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Yên Chi có cần không?"
Bây giờ Lục Yên Chi đã là nữ nhân của Dương Bách Xuyên, nhưng khi hắn cầm tay nàng vẫn không nhịn được đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Thể chất của ta đặc biệt, chỉ có độc dược mới hữu ích với ta, Dương đại ca giữ những thiên tài địa bảo này thì hữu dụng hơn là ta giữ. Ta... ta có Dương đại ca là thỏa mãn rồi."
Dương Bách Xuyên nhìn Lục Yên Chi đỏ mặt nở nụ cười nhẹ, má trái có lúm đồng tiền, trông thật xinh đẹp, nhất thời hắn ngây ngẩn cả người...
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: "Đúng vậy, sau này nàng đã có ta."
Dương Bách Xuyên rất hiểu Lục Yên Chi. Thật ra nàng rất khổ, từ nhỏ đã là cô nhi, được Nguyên Thần Huyễn nhận làm đệ tử cũng chỉ vì Độc Thể Ách Nan trời sinh của nàng. Dương Bách Xuyên thề rằng hắn sẽ không phụ lòng nàng.
Dương Bách Xuyên cũng dự định nói cho Lục Yên Chi tình huống của mình, chẳng hạn như chuyện hắn có mấy người vợ. Hắn đã nhận định Lục Yên Chi thì không định giấu giếm nàng điều gì để tránh sau này nảy sinh hiểu lầm.
Mặc dù hắn và Lục Yên Chi ở bên nhau là do sự cố ngoài ý muốn, nàng giải độc cho hắn mới dẫn đến kết quả này, nhưng dù sao nàng cũng đã trở thành nữ nhân của hắn, hắn sẽ thẳng thắn với nàng.
"Yên Chi, thật ra ta có rất nhiều nữ nhân, các nàng..." Tên họ Dương nào đó kể cho Lục Yên Chi nghe chuyện của mình.
Nửa tiếng sau hắn đã nói hết những gì cần nói, cứ tưởng Lục Yên Chi sẽ buồn, nhưng nào ngờ nàng lại ôm chặt hắn và nói: "Cảm ơn Dương đại ca đã nói cho ta biết những chuyện này. Ta rất vui vì huynh không coi ta là người ngoài. Thật ra ta không ngại. Ở Tu Chân Giới, cường giả có rất nhiều nữ nhân, thậm chí có một số cường giả sở hữu hậu cung ba nghìn mỹ nữ, chuyện này không có gì lạ...
Ta chỉ mong sau này trong lòng huynh có một vị trí cho ta là đủ rồi... Có thể nói mạng của ta là Dương đại ca ban tặng, tình cảm của ta dành cho huynh... là tự nguyện, thật đấy! Đời này gặp được huynh là may mắn của ta. Còn các tỷ tỷ, sau này họ tới Tu Chân Giới, ta nhất định sẽ đi gặp họ, Dương đại ca không cần lo lắng cho ta."
Lục Yên Chi đã nói vậy, Dương Bách Xuyên còn nói gì được nữa?
Trong lòng chỉ có một câu: có nữ nhân như vậy còn cầu mong điều gì?
Hai người ở một bên thì thầm nói chuyện, tên họ Dương nào đó kìm lòng không đậu hôn Lục Yên Chi, nhưng lúc này tiếng kêu chói tai của con chồn đã cắt ngang hành động của hắn.
Sau đó, nghé con cũng rống lên: "Ọ..."
Khi Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, suýt thì hắn ngã sấp mặt.
Không biết thú Ngũ Hành, Thanh Ngưu và đá Đả Tiên đã tránh ra xa từ bao giờ, đứng nhìn con chồn và nghé con. Lúc này núi thiên tài địa bảo mà hắn lấy ra chỉ còn sót lại một ít trên mặt đất.
Linh thạch, đan dược, linh quả, linh dược, kỳ thạch đều không thấy đâu.
Con chồn xù lông, cơ thể biến to, gào lên với nghé con.