Rồi sau đó giải thích: “Thái Hoang được chia thành hai khu vực lớn, một là khu vực hoạt động của tu sĩ dưới Độ Kiếp Kỳ, Tu Chân Giới gọi là ngoại vực, một khu khác dành cho tu sĩ từ Đại Thừa Kỳ trở lên, gọi là nội vực.”
“Thì ra là thế.” Dương Bách Xuyên hiểu rõ, hắn cũng biết có nơi dành cho Độ Kiếp Kỳ và Đại Thừa Kỳ, chỉ là không biết nơi đó tên là nội vực và ngoại vực.
“Ngươi… Ngươi muốn đi cùng ta không, ta đang định vào sâu trongi Ngộ Đạo Sơn ở ngoại vực tìm hiểu đại đạo, nghe đồn nơi đó tồn tại dấu vết của đạo ấn mà Tiên Nhân lưu lại. Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn giống chúng ta đều sẽ đến Ngộ Đạo Sơn tìm hiểu đại đạo, đột phá đến Đại Thừa… Nếu ngươi chưa biết đi đâu thì có thể đến Ngộ Đạo Sơn với ta, như vậy cũng sẽ an toàn hơn một chút.”
Hiên Viên Linh Hề nói xong thì sắc mặt hơi ửng đỏ, thật ra nàng cũng không biết tại sao lại mời Dương Bách Xuyên đi cùng nữa, lúc nói hết câu, nàng cảm giác tim mình đập hơi nhanh.
Nhưng ngay sau đó lại tự an ủi bản thân: “Quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và Trường Sinh Điện quan hệ không cạn, theo lý mình nên hỗ trợ, hơn nữa hắn còn ra tay cứu giúp mình khi bị Cửu Vĩ Hồ đả thương, cứ xem như mình báo đáp hắn đi!”
“Ta… Vẫn không thể…” Dương Bách Xuyên từ chối.
Cuối cùng hắn vẫn từ chối lời mời của đại mỹ nữ, không phải vì hắn không muốn đồng hành với Hiên Viên Linh Hề mà là hắn không muốn liên lụy đến nàng.
Bởi như Hiên Viên Linh Hề nói, có khi ngũ đại Thánh Địa sẽ phái người vào đây đuổi giết hắn. Nếu thế, hắn mà đi chung với Hiên Viên Linh Hề sẽ mang lại rắc rối cho nàng.
Một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như Hiên Viên Linh Hề, sao Dương mỗ nào đó có thể không rung rinh cho được?
Huống hồ Hiên Viên Linh Hề từng giúp đỡ hắn, hắn càng không muốn liên lụy nàng.
Hắn giết người của ngũ đại Thánh Địa, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt của ngũ đại Thánh Địa. Hắn biết chắc bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha, cũng hiểu được sự khủng bố của đối phương.
So với đám đệ tử bị hắn giết ở hành cung Thiên Yêu, Dương Bách Xuyên tin ngũ đại Thánh Địa còn có cao thủ lợi hại hơn tồn tại, vậy nên hắn không thể làm phiền Hiên Viên Linh Hề được.
“Vậy… Ngươi bảo trọng nhé, ta đi trước.” Thấy Dương Bách Xuyên từ chối, Hiên Viên Linh Hề bỗng hơi mất mát, chẳng qua nàng không nhiều lời, xoay người rời đi ngay.
“Ngươi cũng bảo trọng, ta còn ít chuyện cần làm, có lẽ chờ đến khi xong xuôi sẽ đến Ngộ Đạo Sơn một phen, đến lúc đó chúng ta gặp lại sau.” Dương Bách Xuyên vẫy tay kêu lớn với bóng lưng của Hiên Viên Linh Hề, chừa một đường lui xem như nể mặt đại mỹ nhân vậy, hắn cũng biết từ chối một mỹ nữ là việc rất không lễ phép.
Sau khi mọi người đi hết, Dương Bách Xuyên nói với Tiểu Kỳ Lân bên cạnh: “Nghé con, chúng ta đi thôi."
Hắn nói xong, Thiên Ưng Kim Sí phía sau vỗ nhẹ, cả người biến mất tại chỗ. Kim Sí vỗ nhẹ một cái đã bay xa ngàn mét, đó chỉ là vỗ nhẹ thôi đấy, nếu vỗ mạnh hết sức thì đoán chừng còn bay xa hơn.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng không dám bay quá cao. Nếu bay lên cao giữa không trung thì tốc độ sẽ nhanh hơn.
Trên không trung Thiên Hoang có sấm sét Thiên Hoang nên hắn chỉ bay rà rà sát mặt đất, dù vậy trong chớp mắt hắn đã bay xa hơn ngàn mét.
Nhanh hơn lúc ở Thiên Yêu Hành Cung gấp ba lần là ít.
Ngẫm lại thì ở Thiên Yêu Hành Cung có áp chế, sau khi ra ngoài, ở Thái Hoang sẽ đỡ hơn nhiều.
Dương Bách Xuyên muốn nhanh chóng rời khỏi đây là vì hắn không muốn bị người ta bám theo, ví dụ như Minh Du Nhiên và Khương Thế Long.
Không phải hắn ôm tâm tư đen tối nghĩ xấu cho người khác, mà là Tu Chân Giới quá tàn khốc, hắn nhất định phải cảnh giác.
Huống chi ánh mắt của Minh Du Nhiên và Khương Thế Long khi sắp đi rất phức tạp, Dương Bách Xuyên bắt buộc phải đề phòng.
Không thể không có lòng cảnh giác, hắn cũng phải suy nghĩ cho sự an toàn của mình. Tóm lại là rời khỏi nơi này trước rồi tính sau.