Đáng tiếc, nó lại chọn Dương Bách Xuyên.
Nếu lúc này giữa sân không có những người khác, chắc chắn Minh Du Nhiên sẽ đi cướp đoạt đầu trâu yêu này, thế nhưng giữa sân còn có Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề.
Hiện tại Minh Du Nhiên đành phải từ bỏ, dù sao trong mắt nàng ta là yêu thú tự động nhận Dương Bách Xuyên làm chủ.
Khương Thế Long và Minh Du Nhiên giống nhau, tuy không cam lòng nhưng cũng biết bản thân đã lỡ mất thời cơ, chuyến này đến hành cung Thiên Yêu, Dương Bách Xuyên chính là người thắng lớn nhất.
“Chúc mừng sư tổ, được linh thú tán thành.”
Mộ Trường Phong tiến lên chúc mừng Dương Bách Xuyên trước tiên.
“Chúc mừng…” Hiên Viên Linh Hề cũng tiến lên chúc mừng.
Minh Du Nhiên và Khương Thế Long liếc mắt nhìn nhau rồi đi về phía Dương Bách Xuyên, nếu đã không chiếm được thì kết giao thôi, thực lực mà Dương Bách Xuyên thể hiện ở hành cung Thiên Yêu đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, kết giao với loại người này không lỗ.
Huống hồ trong lòng Minh Du Nhiên còn đang mưu tính chuyện khác.
Dương Bách Xuyên nhận lời chúc mừng của Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề, bọn họ xem như là người một nhà, tuy hắn còn chưa nhận thân với đại sư huynh ở Trường Sinh Điện nhưng cũng không sai biệt lắm.
Mộ Trường Phong sẽ không ghen ghét, Dương Bách Xuyên nhìn ra được, Hiên Viên Linh Hề vậy.
Thế nhưng Minh Du Nhiên và Khương Thế Long cũng tới chúc mừng, Dương Bách Xuyên lại hơi cảnh giác.
Hắn thấy được ý nghĩ một đằng nói một nẻo từ trong ánh mắt của hai người họ.
Chẳng qua người ta đã đến chúc mừng, hắn sẽ không thể hiện ra ngoài, vẫn xã giao qua lại một phen.
Đến tận đây, hành trình đến hành cung Thiên Yêu đã kết thúc.
Dương mỗ trở thành người thắng lớn nhất.
Dù chuyến này hung hiểm vô cùng nhưng hắn vẫn hoàn thành rồi.
Tuy thu hoạch rất nhiều nhưng cũng vô cùng gian nan, từ Hợp Thể Cảnh tới Độ Kiếp Cảnh sơ kỳ, tính sơ thời gian từ lúc tiến vào Thái Hoang đến những trải nghiệm ở hành cung Thiên Yêu chừng mười lăm năm mà thôi.
Hơn nữa, hành trình ở hành cung Thiên Yêu chỉ tốn có một năm, tu vi của Dương Bách Xuyên cũng đột phá trong khoảng này, nghĩ lại đã tính là rất nhanh.
Câu nói nguy hiểm thường đi kèm cơ duyên được lưu truyền ở Tu Chân Giới quả không hề sai.
Đặc biệt là ở hành cung Thiên Yêu, thu hoạch của Dương Bách Xuyên không đơn giản chỉ là tu vi tăng lên mà còn có rất rất nhiều thứ khác…
Ví dụ như lão đầu tử thức tỉnh, rồi nguyên thần hắn lớn mạnh hơn, kiếm Đồ Long có thể phát huy thực lực chân chính, ngay cả việc chiến đấu, gần như một mình hắn xử hết người của ngũ đại Thánh Địa.
Tuy việc này để lại hậu quả khôn lường nhưng Dương Bách Xuyên không hối hận, bởi vì từ lúc bắt đầu đều là ngũ đại Thánh Địa sai người kiếm chuyện với hắn, vũ nhục hắn, khinh thường hắn, thậm chí còn muốn giết hắn.
Hắn giết ngược lại người của ngũ đại Thánh Địa cũng do chó cùng rứt giậu mà thôi.
Dù biết việc giết người của ngũ đại Thánh Địa sẽ biến hắn thành đối tượng truy nã hàng đầu sau khi rời khỏi đây, Dương Bách Xuyên vẫn không hối hận.
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, hắn không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết hắn.
Cách sinh tồn ở Tu Chân Giới chính là như thế, giết bọn họ thì hắn mới có thể sống sót.
Nếu cho Dương Bách Xuyên lựa chọn lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì Dương mỗ hắn không phải quả hồng mềm ai muốn bóp cũng được, hắn là đệ tử quan môn của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn đấy.
Với cả… Lần này thu hoạch lớn nhất của hắn chính là bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ nghé con, hay còn gọi là Thiên Yêu Chi Chủ Kỳ Lân.
Lão đầu tử rất xem trọng Kỳ Lân, Dương Bách Xuyên cảm nhận được rồi, hắn cũng biết bản thân đã nhặt được bảo bối quý giá cỡ nào.
Không phải con thần thú nào cũng có thể đạt được danh hiệu Thần Thú Chí Tôn, nói như lão đầu tử thì đây là danh xưng dành riêng cho Kỳ Lân.