Đây là của ta…
Dương Bách Xuyên điên cuồng hét lên trong lòng, cầm kiếm Đồ Long vọt đến chỗ kia.
“Nghiệt súc, bỏ quả trứng ra…”
Trong lúc sốt ruột, Dương Bách Xuyên mắng thành tiếng.
Bởi vì Cửu Vĩ Hồ đang mạnh mẽ vồ lên trên kén bảy màu.
Có lẽ do thực lực của Cửu Vĩ Hồ tăng lên, kén bảy màu không né tránh được sự đuổi bắt của Cửu Vĩ Hồ, bị vồ lấy.
Nhưng kén bảy màu cũng ngoan cường, mang theo Cửu Vĩ Hồ bay lên.
Dương Bách Xuyên sốt ruột, nhảy lên, chém một kiếm về phía Cửu Vĩ Hồ.
“Ầm…”
Ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, một kiếm này của hắn lại bị một đuôi của Cửu Vĩ Hồ nhẹ nhàng hóa giải.
Dương Bách Xuyên hít sâu, cuối cùng cũng biết được sự cường hãn của Cửu Vĩ Hồ sau khi hợp nhất.
Đúng lúc này, giọng nói của sư phụ vang lên trong đầu: “Tiểu tử thối, không cần chống cự, con không chạm vào được, chín hồ yêu cũng chỉ là chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương, sau khi bọn nó hợp nhất, có thể phát huy được một ít thực lực của Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương, con không thể đối phó được.”
“Sư phụ, không lẽ con cứ đứng nhìn bảo tàng Thiên Yêu bị Cửu Vĩ Hồ cướp đi?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.
“Gấp cái gì, vi sư nói bảo tàng Thiên Yêu là của con, không chạy được…” Vân Thiên Tà còn chưa nói xong, một cái đuôi khác quất đánh lại đây, vội vàng hô to: “Nhanh tránh ra.”
Dương Bách Xuyên nhảy lên, nhìn thấy một cái đuôi khác của Cửu Vĩ Hồ đánh về phía mình, mang theo tiếng xé gió, cảm nhận được yêu lực khủng bố, hắn không nắm chắc có thể chặn được một đòn này của Cửu Vĩ Hồ hay không, vội vàng lăn người né tránh.
“Ầm đùng…”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả đại điện rung chuyển.
Dương Bách Xuyên lăn sang một bên, trong lòng còn sợ hãi.
Nói thầm: “May mắn tránh được, nếu mạnh mẽ phản kháng, lần này sẽ mất mạng.”
Hiện tại hắn có thể xác định, lực lượng của Cửu Vĩ Hồ đã đạt đến cấp bậc cường đại nhất, hắn không thể đối phó được.
“Ầm ầm ầm…”
Đúng lúc này, tiếng nổ liên tiếp vang vọng trong đại điện, Dương Bách Xuyên phát hiện mấy cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ tấn công về phía bốn người Mộ Trường Phong.
Bốn người chật vật né tránh, không dám chống cự.
Nhưng chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ thực sự pháp lực vô biên, muốn dài sẽ biến dài, đuổi theo đánh bốn người Mộ Trường Phong.
Dương Bách Xuyên cũng bị hai cái đuôi tấn công, hắn vung kiếm Đồ Long chém, nhưng không hề có tác dụng, ngược lại càng làm Cửu Vĩ Hồ phản kính.
Dương Bách Xuyên luống cuống tay chân.
Đám người Mộ Trường Phong bị đánh bay ra ngoài.
Dương Bách Xuyên tức giận, từ lúc bắt đầu đã bị ảo cảnh của chín tỷ muội hồ ly chơi đùa, hiện tại lại bị đuổi đánh, còn không đánh lại được, lửa giận ngút trời, tức giận hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: “Sư phụ thối, đừng úp úp mở mở nữa, nhanh nghĩ cách, con biết người có cách.”
“Chờ cơ hội chờ thời gian, kiên trì một chút, vi sư thấy cũng nhanh…” Vân Thiên Tà nói.
“Thật không biết người cứ úp mở như vậy làm gì… ĐM lại đến… Ầm.” Dương Bách Xuyên vội vàng né tránh.
Nếu sư phụ nói vậy chắc sẽ có đạo lý của ông ấy, Dương Bách Xuyên tin tưởng sư phụ.
Mặc dù hắn không đánh lại được Cửu Vĩ Hồ, nhưng vẫn có thể tránh được.
Cả đại điện đều là chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ, mỗi cái đuôi dài ha ba mươi mét, thô to như thùng nước.