Ninh Kha không nhịn được nhớ lại, một năm trước đến núi Võ Đang, có một vị thần tiên đã tính cho cô ta một quẻ.
Theo lời ông ấy thì năm nay cô ta có một kiếp nạn lớn, chẳng qua trong mệnh có quý nhân giúp đỡ, mà quý nhân này cũng chính là người trong lòng sau này của cô ta.
Kiểm chứng một phen, hình như tất cả đều có liên quan đến Dương Bách Xuyên, dù sao từ sau khi xuất viện trong đầu cô ta cứ hiện lên bóng dáng của anh, đuổi thế nào cũng không đi khiến cho cô ta rất bực bội.
Không ngờ hôm nay lại đụng phải Dương Bách Xuyên tại hiện trường phá án.
Dương Bách Xuyên gặp Ninh Kha thì cũng vui, anh có ấn tượng rất sâu với cô hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này.
Nghe thấy cô ta hỏi, anh cười nói: “Tôi là nhân viên của công ty, đến hiện trường nhìn xem mọi người có tìm thấy manh mối gì không.” Dương Bách Xuyên đưa thẻ công tác cho Ninh Kha xem, dù sao lát nữa anh muốn vào hiện trường tìm kiếm.
Ninh Kha nhìn thẻ công tác của anh, trả lại: “Trước mắt vẫn không có manh mối gì, vụ án đang trong quá trình điều tra.”
Hiện trường còn có người khác, hai người cũng không nói chuyện quá lâu, Dương Bách Xuyên tỏ vẻ muốn vào trong xem, hơn nữa anh còn dẫn theo hai thú cưng. Chuyện này đã làm khó mấy viên cảnh sát, cả đám quay đầu nhìn về phía Ninh Kha.
Ninh Kha lại nói thẳng: “Không có việc gì, anh ấy là bạn tôi, tôi đi vào cùng anh ấy, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Hiện tại Ninh Kha đang là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chuyện này chỉ cần một câu nói của cô ta là được.
Sau khi cô ta dẫn Dương Bách Xuyên vào trong, mấy cảnh sát xúm lại xì xào, câu nào câu nấy đều đầy sợ hãi thán phục, cuối cùng chốt lại một câu: “Cuối cùng ‘con đàn ông’ cũng có người muốn rồi.”
Dương Bách Xuyên đã đi xa những vẫn nghe thấy câu đó, suýt chút nữa đã bật cười.
Ninh Kha thấy vậy thì khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Dương Bách Xuyên liên tục xua tay, tất nhiên anh không thể nói ra mấy lời bàn tán của cấp dưới cô ta được.
Hai người đi vào kho bảo hiểm tranh cổ, nơi này có chuyên gia của công ty đấu giá trông coi, cửa an toàn sử dụng hệ thống tia hồng ngoại tiên tiến nhất thế giới, muốn vào phải quét vân tay, bấm mật khẩu chữ số, vân vân… Tóm lại cần qua sáu bước bảo vệ mới có thể vào trong.
Thế nhưng trang bị hệ thống bảo vệ hiện đại công nghệ cao như vậy mà tranh cổ vẫn bị trộm mất, kỳ lạ chính là không có dấu vết trộm cướp.
Ninh Kha vừa đi vừa trò chuyện với Dương Bách Xuyên, dựa theo suy đoán của cô ta, một là có gián điệp, hai là tên trộm tranh cổ là cao thủ vô hiệu hóa hệ thống bảo vệ, phá giải sáu bước phòng chống vào trong lấy trộm tranh cổ.
Thế nhưng gián điệp là không thể, bởi vì hệ thống bảo vệ sáu bước chia ra cho sáu người, mỗi người giữ một bước nên phương án này có thể loại trừ.
Còn lại chỉ có thể là gặp phải nhân tài công nghệ, có lẽ sáu bước bảo vệ trước mặt đối phương chỉ là đồ trang trí.
Đây là cơ sở duy nhất được thành lập, Dương Bách Xuyên bên kia cũng nghĩ tới, bên ngoài kho bảo hiểm còn có hơn mười bảo vệ canh gác.
Dựa trên cơ sở này, anh bỗng nghĩ, có khi nào là cổ võ giả am hiểu công nghệ không?
Bởi vì chỉ có cổ võ giả mới có thể thoải mái tránh thoát hơn mười bảo vệ tuần tra.
Sau khi tiến vào, Dương Bách Xuyên sai chồng Hương Hương và Hầu Đậu Đậu đi tìm manh mối.