Sư phụ nói phải dùng tâm, nhưng phải dùng tâm như thế nào, Dương Bách Xuyên không hề có chút manh mối nào cả.
Ngược lại thời gian dần trôi đi, uy lực của ngọn lửa càng thêm cường đại, Dương Bách Xuyên phải thúc giục mệnh tinh Thái Dương, chuông Đông Hoàng xuất hiện, phù văn màu vàng chuyển động, bao phủ lấy thân thể hắn.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm Dương Bách Xuyên kinh sợ.
Ban đầu hắn tưởng rằng sau khi thúc giục mệnh tinh Thái Dương, có chuông Đông Hoàng thì hắn có thể ngăn cách ngọn lửa.
Hơn nữa chuông Đông Hoàng có thiên phú thần thông mệnh tinh Thái Dương, có thể hấp thu lực chí dương trên thế gian, ngọn lửa chỉ là một loại trong đó.
Nhưng lần này sau khi chuông Đông Hoàng xuất hiện, hắn lại không cảm nhận được nhiệt độ cực nóng giảm xuống.
Cho nên Dương Bách Xuyên hoảng loạn.
Nếu chuông Đông Hoàng không được, vậy thử mệnh tinh Thái m, cánh cửa U Đô.
Cánh cửa U Đô hấp thu lực lượng chí âm chí hàn, là khắc tinh của ngọn lửa, chắc là dùng được.
Kết quả… Thúc giục mệnh tinh Thái m, cánh cửa U Đô xuất hiện cũng không hề có chút cải thiện nào, nhiệt độ vẫn cao như vậy.
Lần này Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt.
Mệnh tinh Thái m và mệnh tinh Thái Dương mất đi hiệu lực, làm sao hắn chịu nổi được?
Uy lực của ngọn lửa càng lúc càng lớn, Dương Bách Xuyên cảm giác hắn sắp không chịu được, cả người sắp bị đốt trọi…
“Không thể loạn, không thể loạn… Sư phụ nói dùng tâm…” Dương Bách Xuyên tự an ủi, mạnh mẽ làm bản thân bình tĩnh lại.
Cẩn thận suy nghĩ những lời sư phụ nói.
Sư phụ từng nói, căn nguyên của ảo cảnh là tâm, trong mắt nhìn thấy cái gì, trong lòng sẽ nghĩ đến cái đó…
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại.
Mắt không thấy tâm không phiền, mắt không thấy lòng không suy nghĩ, làm chính mình yên tĩnh lại rồi tính.
Không biết là tâm lý hay gì, thật sự có tác dụng, Dương Bách Xuyên cảm thấy uy lực của ngọn lửa giảm xuống.
Dùng tâm… Dùng đạo tâm.
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm,
Dần dần sự nóng nảy trong lòng hắn biến mất…
Sau đó hắn nghĩ đến Càn Khôn Nhãn, vận chuyển Càn Khôn Nhãn để quan sát cảnh tượng xung quanh.
Vẫn là biển lửa, nhưng lúc này hắn lại thấy được một vài chỗ khác biệt.
Dưới sự quan sát của Càn Khôn Nhãn, hắn thấy được một hồ dung nham ở trong biển lửa.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhắm mắt đi trong biển lửa, khoảng nửa canh giờ sau, phát hiện không gian biển lửa này là một không gian hình tròn có phạm vi một cây số.
Sư phụ bảo hắn đi quan sát, làm hắn dùng tâm quan sát.
Hiện tại hắn quan sát được một chỗ khác biệt, đó là miệng hồ dung nhân này.
Sau khi đi đến gần hồ dung nham, cách 10 mét, Dương Bách Xuyên dừng.
Không phải không muốn đi qua, mà là nhiệt độ thật sự cao đến mức hắn không thể tưởng nổi.
Nhìn hồ dung nham đường kính trăm mét, bên trong chứa đựng dung nham sôi ùng ục, Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt, sợ rằng hồ dung nham này có thể hòa tan mọi thứ?
Hắn nhắm mặt lại, nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cực kỳ nóng bên trong hồ dung nha,
Hít sâu, Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: “Không phá không xây được, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị đốt chết, liều mạng một lần.”