Dương Bách Xuyên lại nghe thấy tiếng khóc của cô gái, hắn cảm thấy nàng không nguy hiểm, bèn đánh bạo đi vào chòi nghỉ, nhẹ nhàng nói: "Tiền bối có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại muốn làm người chết sống lại không? Ngươi muốn giúp ai hay là có nguyên nhân nào khác? Ngươi nói với ta được không? Mặc dù ta không thể làm người chết sống lại, nhưng ta biết chút Y đạo, chưa biết chừng có thể giúp ngươi thì sao?
Cô gái lại ngẩng đầu lên nhìn Dương Bách Xuyên, dường như đang suy xét gì đó. Sau đó nàng nói: "Công tử gọi thiếp Cửu Nhi là được, thiếp không dám nhận là tiền bối. Nếu công tử có lòng thì hãy thử xem. Mời công tử đi theo thiếp."
Cô gái tự xưng là Cửu Nhi nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài chòi nghỉ, ra hiệu cho Dương Bách Xuyên đi theo mình.
Dương Bách Xuyên bất giác đi theo phía sau Cửu Nhi.
"Chủ nhân..."
Lúc này đá Đả Tiên cảm thấy không ổn, vội vàng hét lên.
Dương Bách Xuyên bỗng tỉnh táo lại, biết ngay là mình bất tri bất giác bị mê hoặc tâm trí.
Đương nhiên hắn cũng biết đây chỉ là sự mê hoặc vô thức nảy sinh trong lòng mình.
"Chủ nhân cẩn thận đấy, nữ tử này rất quỷ dị." Đá Đả Tiên không nhịn được khuyên nhủ.
"Ta biết nàng ta kỳ lạ, nhưng không biết mục đích của nàng ta, chúng ta cũng không biết bí mật nơi này, thôi thì cứ đi theo xem sao. Ta đoán... chắn hẳn tiếp theo nàng ta sẽ tiết lộ bí mật nơi này cho chúng ta." Dương Bách Xuyên híp mắt nói.
"Thôi đừng! Ta cứ cảm thấy trong lòng bất an... Ơ kìa chủ nhân, ngươi chờ ta với!" Trong lúc đá Đả Tiên lải nhải, Dương Bách Xuyên đã đi xa, nó vội vàng đuổi theo.
...
Dương Bách Xuyên và đá Đả Tiên đi theo Cửu Nhi tới một cung điện nguy nga.
Tấm biển treo trên cung điện viết mấy chữ của Yêu tộc thượng cổ, Dương Bách Xuyên không biết nhưng đá Đả Tiên biết.
Cửu Nhi dẫn đường phía trước đã mở cửa đi vào. Đại điện cao khoảng trăm mét, cánh cửa cao hơn chín mét.
Dương Bách Xuyên chấn động, tiếp đó chuyển sang vui vẻ. Hắn biết mình đã tới nơi rồi.
Nơi này nằm trong hành cung Cửu Vĩ Thiên Yêu, mà đá Đả Tiên đọc được dòng "điện Cửu Vĩ Thiên Yêu", rõ ràng đây là trung tâm.
"Đi nào, chúng ta vào trong xem thử."
...
Dương Bách Xuyên và đá Đả Tiên bước vào trong đại điện.
Trong tầm mắt, cả đại điện được xây bằng ngọc trắng, từng cây cột ngọc trắng cực to chống đỡ cả đại điện. Chính giữa đại điện có một vương tọa ngọc trắng, trên vương tọa có một bức tượng khắc bằng ngọc trắng. Dương Bách Xuyên nhìn thật kỹ, tức thì giật mình.
Bức tượng trên vương tọa ngọc trắng là một con Bạch Hồ (hồ ly trắng).
"Mời công tử lên đây." Cửu Nhi mời Dương Bách Xuyên đi lên vương tọa.
Thật ra lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng thấp thỏm, không biết có nguy hiểm hay không, rốt cuộc mình có nên đi lên hay không.
"Mời công tử lên đây." Giọng nói như tiếng trời của Cửu Nhi lại vang lên, lọt vào tai tên họ Dương nào đó khiến xương cốt cũng phải tan chảy.
Hắn không kìm được tiến về phía trước.
"Chủ nhân đừng đi..." Đá Đả Tiên hơi sợ.
Nghe thấy đá Đả Tiên gọi mình, Dương Bách Xuyên lại chấn động. Hắn biết mình lại bị Cửu Nhi mê hoặc một lần nữa.