Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3052






Mỗi đệ tử của cửu đại thánh địa đều là tinh anh, cũng không có ai dám tu luyện tôi luyện nhục thể trong Thiên Cương Sát Phong.

Nếu đúng là như thế, vậy thì Dương Bách Xuyên không thể giữ lại thật rồi, người như vậy sau khi trưởng thành còn chịu nổi sao?

Hắn chắc chắn sẽ trở thành cường địch của Thông Tiên Cung bọn họ.

Tạm thời chưa nói đến sau này, chỉ là trong Thiên Yêu Hành Cung bây giờ, Dương Bách Xuyên cũng sẽ trở thành trở ngại lớn nhất để bọn họ có được bảo tàng của Thiên Yêu Hành Cung.

Sau khi nghĩ đến đây, một đệ tử Thông Tiên Cung khác nói: “Sư tỷ, nếu đã như vậy, chúng ta mau đuổi theo đi, Dương Bách Xuyên yêu nghiệt quá, đừng để hắn nhanh chân đi trước tiến vào Hành Cung Cửu Vĩ.”

“Yên tâm đi, mỗi lần cửu đại thánh địa chúng ta kết hợp tiến vào nhiều nhất cũng chỉ có thể vượt đến cửa lớn đại điện Hành Cung Cửu Vĩ, chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương mỗi cái đều là tồn tại mạnh mẽ độc lập, mỗi cái đuôi đều không dễ đối phó, cửu đại thánh địa chúng ta kết hợp đều không vào được, Dương Bách Xuyên hắn chưa có bản lĩnh đó.”

“Lần này trong tay ta có Thông Tiên lệnh và Thông Tiên phù, ai cũng đừng hòng tiêm nhiễm bảo tàng của Thiên Yêu Hành Cung.” Lúc Mai Hoa tiên tử nói chuyện, trong ánh mắt toàn là ngọn lửa nóng rực, cố ý vô tình nhìn Minh Du Nhiên, Khương Thế Long, Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề ở phía sau, trong đôi mắt lóe qua sát ý.

Chỉ có nàng ta biết Hành Cung Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương nguy hiểm cỡ nào, đương nhiên cũng cần có mạng người đi hiến tế, nếu không nàng ta cũng sẽ không để người khác đi theo.

Nàng ta đặc biệt điều tra cơ mật của Thiên Yêu Hành Cung, nàng ta biết điều mà tất cả người khác không biết.

Giống như sau khi tiến vào đại điện Cửu Vĩ cần hiến tế máu tươi mới có thể thật sự mở bảo tàng của Thiên Yêu Hành Cung.

Mặc dù lời nói có khí phách, nhưng sau đó Mai Hoa tiên tử vẫn dẫn người tăng nhanh bước chân đuổi theo Dương Bách Xuyên, có điều bọn họ phải chống đỡ Thiên Cương Sát Phong, nên tốc độ đuổi theo cũng chỉ như vậy thôi.

……

Lúc này Dương Bách Xuyên lại chịu đựng giày vò, nghe lời lão già, hắn không triệu hoán mệnh tinh Thần Tượng, hoàn toàn dựa vào chân khí để chống đỡ Thiên Cương Sát Phong. Càng tiến về phía trước, uy lực của Thiên Cương Sát Phong càng lớn.

Gần như là chưa đi được mười mét đã là uy lực gấp mấy lần.

Dương Bách Xuyên bị đau khổ to lớn sâu đến tận Nguyên Thần giày vò tới mức răng sắp bị cắn nát rồi, rất muốn kêu to lên, nhưng cuối cùng lại không kêu ra.

Trong môi trường khí lạnh thấu xương, trán hắn lại có mồ hôi chảy xuống như mưa.

Cả người đều đang run rẩy.

Cố chống đỡ bước từng bước về phía trước.

Hắn không kêu lên chính là không muốn những đệ tử thánh địa phía sau kia cười nhạo, nếu đã lựa chọn làm người rắn rỏi vậy thì phải làm đến cùng.

Tu luyện đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên trải qua đau khổ lớn như vậy.

Đau khổ to lớn đồng thời đến từ nhục thể và linh hồn.

Mặc dù mỗi một bước đi đều khó khăn, nhưng cũng giống như lão già nói, chỉ cần phá vỡ cực hạn, thì sẽ thắng lợi, cuối cùng sẽ có thu hoạch.

Thời khắc nào đó, Dương Bách Xuyên cảm nhận được Nguyên Thần của hắn đều sắp tan rã, nhục thể sắp bị Thiên Cương Sát Phong băm nát vụn, cho dù là nhục thể hay là Nguyên thần đều đã đạt đến cực hạn. Lúc hắn không nhịn được sắp ngất xỉu, cả người bỗng run lên, truyền tới một đợt tiếng vang lộp bộp.

Cuối cùng cũng đột phá cực hạn nhục thể…

Nguyên Thần cũng bộc phát ra từng ánh sáng vàng trong ý thức hải, vọt ra khỏi ý thức hải, tỏa ra chiếu rọi đến kỳ kinh bát mạch tứ chi khắp người hắn…

Sau khi ánh sáng vàng của Nguyên Thần tỏa ra, đau khổ trên nhục thể và Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là có sự ấm áp truyền khắp cả người.

Giống như mùa đông tắm dưới ánh mặt trời vậy, khiến Dương Bách Xuyên không nhịn được phát ra tiếng rên nhẹ thoải mái.

Hắn biết là thành công rồi.

Nhục thể của Sinh Tử cảnh cuối cùng đã mở xiềng xích ra, bước một bước lớn về phía đại thành.

Dưới sự vận chuyển trong ngoài của Càn Khôn Quyết, toàn thân Dương Bách Xuyên thoải mái, uy lực của Thiên Cương Sát Phong dần dần yếu đi.

Lúc này Dương Bách Xuyên muốn cười to, nhưng lại cố nhịn, nghĩ vẫn là im lặng để đảm bảo lợi ích của bản thân, tránh cho khiến người ta ghen tị.

chapter content