Trên mặt Triệu Nam nở nụ cười, hít sâu một hơi nói: “Tuần trước, công ty nhận được một món đồ cổ nhà Đường, giá trị hơn 100 triệu, hoa hồng đối phương đưa ra là hai mươi phần trăm rất cao. Nhưng mà, bảo kim cũng rất cao, gấp mười lần, nói cách khác nếu thành công bán đấu giá ra ngoài, chúng ta có thể nhận được hai mươi phần trăm hoa hồng, mà đồ cổ bị mất chúng ta phải bồi thường gấp mười lần, cũng chính là tròn mười tỷ.”
Nói đến đây, Triệu Nam u sầu cười khổ nói: “Hiện tại món đồ cổ kia đã bị mất, còn bảy ngày nữa sẽ tổ chức buổi đấu giá, nếu đến lúc đó không có gì đem ra, chúng ta phải bồi thường cho chủ nhân của nó một tỷ nhân dân tệ.
Đến lúc đó tiền là chuyện nhỏ, có thể bồi thường được, quan trọng là một khi tổn thất một tỷ nhân dân tệ, thỏa thuận giữa em và một số người trong nhà sẽ thua, cái giá phải trả là em sẽ trở về thành thật gả cho Diệp Khai, gọi là liên kết thông gia giữa nhà họ Triệu và nhà họ Diệp~”
Hơi dừng lại, cô ấy thở dài cay đắng nói: “Tóm lại là không thể xoay người trong nhà, lúc này em thua, cũng có thể đơn phương hủy diệt ước định giữa anh và em, thực xin lỗi.”
Triệu Nam nói xong, mắt cô ấy đỏ lên.
Dương Bách Xuyên nghe xong thì an ủi cô ấy, anh nói: “Còn tưởng là chuyện gì to tát, còn bảy ngày cơ mà, chúng ta chỉ cần đi tìm món đồ cổ đó về là được mà, nếu tìm không được, anh sẽ nghĩ cách gom đủ mười tỷ tiền bồi thường.”
Triệu Nam lắc đầu cười khổ: “Em đoán là dường như có người đang tính kế em, đồ cổ bị mất ở công ty, tuy là đã báo cảnh sát nhưng vẫn không có tin tức gì, về phần đánh cược với người nhà là không thể mượn nguồn bên ngoài, hiện tuy chuyện duy nhất có thể xoay chuyển tình thế chính là tìm món đồ cổ đó về, nhưng em cảm thấy không có khả năng.”
Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng có chút cười không nổi, anh trầm mặc một hồi và nói với Triệu Nam: “Là đồ cổ gì, em gửi tất cả tài liệu cho anh đi.”
Trong lòng anh lập tức quyết định là phải giúp Triệu Nam tìm món đồ cổ đó về.
Không thể để cô ấy thua cuộc với trận đánh cược với người nha được, hơn nữa Dương Bách Xuyên anh muốn theo đuổi phụ nữ càng không thể.
“Đường Trinh Quan tháng 2 năm thứ 17, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vì ghi nhớ các vị công thần lúc trước cùng nhau giành lại thiên hạ, đã lệnh cho Diêm Lập Bản miêu tả hình ảnh hai mươi bốn vị công thần trong Lăng Yên Các, đều là nhân vật lớn, Chử Toại Lương viết chữ lưu niệm, thường xuyên đi nhớ chuyện xưa. Sau đó lại vẽ tất cả hai mươi đại thần hòa vào một bức tranh, trên mặt có Thái Tông tự tay viết đề từ, nói là vô giá cũng không hề quá đáng, giá trị một trăm triệu chỉ là một ước tính giá trị thị trường, để em lấy tài liệu cho anh~”
Triệu Nam đứng dậy, lấy từ bàn làm việc một xấp tài liệu và giao cho Dương Bách Xuyên.
Tại khu phía Nam Cố Đô có một quán quán trà đời, sau khi Dương Bách Xuyên dừng xe thì bước xuống đi về phía quán trà.
Nhìn từ bên ngoài, quán trà rất tầm thường, chỉ có vẻn vẹn tầng ba, trông rất cũ kỹ, giống như cửa hàng hơn mười năm của bà ngoài
Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên trước dáng vẻ bên ngoài của quán trà.
Hôm nay sau khi xem tài liệu Triệu Nam đưa xong, anh nhanh chóng xác định, việc đồ cổ bị mất, tám chín phần mười là do có người cố ý sắp đặt.
Bởi vì bộ tranh Lăng Yên Các giá trị hơn một tỷ kia biến mất trong đêm sau khi khách hàng giao cho công ty đấu giá.