Lúc này, bọn họ mới đi được hơn trăm mét, toàn bộ ngọn núi phủ tuyết trải dài hàng trăm mét, Dương Bách Xuyên không thể nào tưởng tượng nổi, lúc vào sâu bên trong thì sẽ lạnh như thế nào.
Nghĩ vậy, hắn không thể xem thường được.
Sau khi tới nơi này, Chồn Nhi kêu lên cảnh báo, Dương Bách Xuyên dừng bước, ý bảo Chồn Nhi đừng lên tiếng, Mộ Trường Phong đã nói ở đây có yêu hồn, là yêu hồn cổ không tiêu tan, đây là một loại yêu được hình thành bằng cách ngày ngày hấp thụ linh khí của trời đất, mặc dù không mạnh nhưng lại rất khó chơi.
Nhưng không được để tiếng kêu của Chồn Nhi dẫn dụ tới.
Hơn nữa ở đây có yêu hồn, còn có cả người.
Toàn bộ sườn núi là một mê cung khổng lồ, khó tránh khỏi va chạm với đám người Mộc Ngưng Hiên, thế nên phải cẩn thận.
Chồn Nhi yên tĩnh, nhưng ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Dương Bách Xuyên lật tay cầm kiếm Đồ Long, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể cảm nhận được có thứ gì đó trong sương mù đang tới gần.
Nơi này có một cỗ khí lạnh nồng đậm, hắn không thể nhìn xa, nhiều nhất chỉ được ba mét.
Dương Bách Xuyên thông qua không gian Hắc Liên, thả linh thức đi xem thử, lúc này hắn mới phát hiện, linh thức có thể phóng ra nhưng lại bị khí lạnh ngăn cản.
Linh thức mất đi tác dụng, chứng minh hàn khí trong sơn động không bình thường, điều này khiến Dương Bách Xuyên giật mình.
Sau đó, hắn tập chung tinh thần dùng mắt Càn Khôn xem thử...
Nếu như ngay cả mắt Càn Khôn cũng không nhìn thấu, vậy thì nơi này quả thật là nguy hiểm, đến lúc đó hắn sẽ thả Thú Ngũ Hành, Thời Thạch, Lục Yên Chi ra ngoài, người đông sức mạnh.
Sau khi dùng mắt Càn Khôn, ánh mắt Dương Bách Xuyên lóe lên ánh sáng, lần này, hắn nhìn thấy được chỗ khác nhau.
Ở tầm mắt của Dương Bách Xuyên, hắn nhìn thấy được thứ đang ẩn giấu giữa hàn khí dày đặc.
Nó rất nhỏ, cỡ bằng nắm tay của người lớn, màu sắc cũng giống như sương mù, trông giống như một con cú mèo.
Nếu như không có mắt Càn Khôn thì hắn sẽ không nhìn thấy được, vật kia xuất hiện cách hắn hơn ba mươi mét.
Yêu thú chỉ có kích thước cỡ nắm tay, Dương Bách Xuyên thở phào, hắn không cảm nhận được nhiều khí tức dao động từ tiểu yêu trong sương mù lạnh lẽo, giống như là đám mây đang trôi nổi ẩn trong sương mù.
Mặc dù mắt Càn Khôn chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi trăm mét, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, ở hoàn cảnh như vậy thì một trăm mét cũng tốt lắm rồi.
Mắt Càn Khôn chính là thiên phú thần thông có được sau khi bình Càn Khôn thăng cấp, lúc này mắt Càn Khôn đã phát huy tác dụng rất lớn.
So với những người khác, mắt Càn Khôn đã cho hắn lợi thế.
Nhìn thấy tiểu yêu thú kia đang trôi qua đây, Dương Bách Xuyên bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
Hiện tại, mắt Càn Khôn của hắn nhìn thấy một tiểu yêu thú, dù sao thì cũng chỉ nhìn được chỉ có một trăm mét, trong phạm vi này không có con thứ hai.
Nếu như không có thiên phú thần thông mắt Càn Khôn, hắn căn bản không thấy được bên trong lớp sương mù lại ẩn núp một tiểu yêu thú như vậy, nó gần như hòa vào trong sương mù, cho dù là màu sắc hay là hơi thở cũng đều mang thuộc tính hàn.
May mà hắn có mắt Càn Khôn, nếu không thì quả thật là không nhìn ra.
Mắt Càn Khôn không giống với linh thức, linh thức là dựa vào hơi thở để cảm nhận dò xét thần hồn, mặc dù toàn bộ phương diện nhưng cũng sẽ có sơ hở, ví dụ như quy tắc cấm chế ở Thái Hoang.
Nhưng ở Thái Hoang, linh thức của người khác bị cấm chế, Dương Bách Xuyên lại vẫn có thể sử dụng thông qua không gian Hắc Liên.
Hiện tại ở trong hàn khí, linh thức của hắn cũng đã bị hạn chế.
Mắt Càn Khôn có thể trực tiếp nhìn thấy bằng mắt thường, xuyên qua hư vọng để nhìn trực tiếp vào bản chất.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên có được ưu thế lớn.
Trước khi Mộ Trường Phong tiến vào, hắn đã nghiêm túc dặn dò phải thật cẩn thận với yêu hồn trong động, hiện tại xem chính là con tiểu yêu thú có cơ thể hòa làm một thể với khí lạnh này.
Dương Bách Xuyên cũng không hề kinh thường, hắn bước chậm về phía trước, chỉ cần con yêu thú không chủ động khiêu khích thì hắn cũng sẽ không ra tay, dù sao yêu thú nhìn như đang lơ lửng trong sương lạnh, cũng chưa chắc sẽ trêu chọc tới hắn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.