Lãnh Tiêu Dật thấy một kiếm này của Dương Bách Xuyên vô cùng đơn giản, gần như là chém thẳng tới không có gì phức tạp, chỉ là một chiêu kiếm hết sức bình thường mà thôi.
Nhưng lại mang đến cho hắn ta áp lực như núi.
Trong cảm nhận của Lãnh Tiêu Dật, kiếm khí phát ra từ một kiếm này của Dương Bách Xuyên đã khóa chặt xung quanh hắn ta, hắn ta không thể tránh né, chỉ có thể cố chống đỡ.
Hơn nữa, Lãnh Tiêu Dật biết cho dù mình muốn tránh cũng không tránh được, bởi vì tốc độ vỗ cánh của Kim Sí sau lưng Dương Bách Xuyên đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong.
Hiện tại Dương Bách Xuyên có Kim Sí trên người, Lãnh Tiêu Dật biết với tốc độ này của Dương Bách Xuyên, mình không thể tránh thoát.
Lãnh Tiêu Dật cảm nhận được kiếm khí sắc bén đến mức có thể xé rách không khí, toàn thân hắn ta hơi run rẩy. Hắn ta thầm niệm trong đầu, tức thì trên người phát ra ánh sáng bạc, một bộ lân giáp dày xuất hiện.
Đây là một công pháp thần thông mà đệ tử thánh địa Vạn Linh tu luyện. Chiến giáp dung hợp từ thú Lân Giáp là phòng ngự lân giáp mạnh nhất, có thể so với chiến giáp Địa Tiên. Đây là loại chiến giáp phòng ngự cao cấp được nuôi dưỡng trong cơ thể, có thể xuất hiện theo ý muốn.
Thật ra bộ chiến giáp yêu thú này của Lãnh Tiêu Dật vẫn chưa được nuôi hoàn thiện, lẽ ra không thể sử dụng, nếu hư hại thì bộ chiến giáp yêu thú mà hắn nuôi dưỡng suốt hơn ba trăm năm này sẽ hỏng hoàn toàn, công sức nuôi dưỡng trong hơn ba trăm năm ròng sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Nhưng lúc này, thần hồn của Lãnh Tiêu Dật đang run rẩy, hắn ta không dùng bộ lân giáp này thì không được.
Trong ánh sáng bạc lấp lánh, Dương Bách Xuyên nhìn thấy y phục của Lãnh Tiêu Dật đã rách toạc, từng lớp vảy mọc ra từ cổ giống như vảy cá, nhưng mỗi chiếc vảy to bằng bàn tay trẻ con.
Keng!
Một kiếm của Dương Bách Xuyên chém xuống nhưng bị Lãnh Tiêu Dật tóm lấy, phát ra tiếng "keng".
Tia lửa văng tứ tung, bấy giờ Dương Bách Xuyên mới thấy rõ tay của Lãnh Tiêu Dật đã biến thành móng vuốt của dị thú.
Tuy nhiên... Lãnh Tiêu Dật đã xem nhẹ uy lực của một kiếm này.
Dương Bách Xuyên cũng không ngờ hiện tại kiếm Đồ Long sắc bén hơn hắn tưởng.
Một giây sau, móng vuốt dị thú của Lãnh Tiêu Dật bắt đầu chảy máu...
Tiếp đó, móng vuốt dị thú của hắn ta đứt lìa từ gan bàn tay, rơi xuống đất.
Lãnh Tiêu Dật bị một kiếm của Dương Bách Xuyên chém đứt nửa bàn tay.
Hơn nữa... lúc này Lãnh Tiêu Dật cảm thấy ngực lạnh lẽo...
Đến khi hắn hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống thì thấy lồng ngực bắt đầu chảy máu.
Một kiếm của Dương Bách Xuyên không chỉ chém đứt nửa bàn tay đã yêu hóa của hắn ta, mà kiếm khí còn xuyên thủng lồng ngực, phá hủy bộ chiến y lân giáp mà hắn ta nuôi dưỡng ba trăm năm.
Lãnh Tiêu Dật cảm nhận được sự sống đang trôi dần. Hắn ta gian nan ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên: "Ngươi... rất mạnh..."
Chữ cuối cùng được thốt ra, Lãnh Tiêu Dật chỉ cảm thấy ý thức càng lúc càng suy yếu, nguyên thân đang từ từ tan biến. Một kiếm của Dương Bách Xuyên không chỉ phá hủy nhục thể và chiến y lân giáp của hắn ta, mà còn phá hủy nguyên thần của hắn ta.
Lúc hấp hối, Lãnh Tiêu Dật nghe thấy Dương Bách Xuyên nói: "So với Trình Vĩ Khang, ngươi đáng để ta tôn trọng, ít nhất là ngươi chiến đấu quang minh chính đại không lùi bước. Chỉ với điểm này, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây, yên tâm đi đi."
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong câu này, Lãnh Tiêu Dật bỗng trợn to mắt, ngã rầm ra đất, hoàn toàn mất hết sự sống.
Lãnh Tiêu Dật trở thành người thứ hai chết dưới kiếm của Dương Bách Xuyên. Tuy là đánh trực diện nhưng vẫn không đỡ được một kiếm của Dương Bách Xuyên.
Lúc này mọi người vẫn chém giết rung trời, đệ tử các phe đều có thương vong.