Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2947




Người leo dễ dàng nhất lại là đá Đả Tiên, từ lần đầu tiên tên này xuất hiện đã từng thay Dương Bách Xuyên ngăn cản yêu thú. Hơn nữa, sau khi yêu thú và Nguyên Thần Huyễn trọng thương, nó không thể biến hình được nữa, vẫn luôn ở trong trạng thái tảng đá, không tay không chân, chỉ có thể ngồi xổm trên bả vai của Dương Bách Xuyên, không cần bỏ ra chút sức lực nào.

Cứ như thế, ba canh giờ sau, bọn họ leo lên được khoảng chừng hơn một ngàn trượng, đã thật sự chui vào trong mây.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, vẫn không nhìn thấy đỉnh.

Mà đúng lúc này, Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đột nhiên nghe được âm thanh có tiếng sột soạt vang lên.



“Chủ nhân, hình như phía dưới có vật gì đó đang đi lên…”

Sau khi Thú Ngũ Hành nghe được âm thanh sột soạt đó, nó cũng nói với Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi liếc mắt nhìn nhau rồi nói: “Tăng nhanh tốc độ đi, lúc này phía dưới đột nhiên xuất hiện động tĩnh, tất nhiên là những người Thánh địa, có lẽ là đám người Trình Vĩ Khang đấy.”

......

Sau khi tăng nhanh tốc độ, bọn họ lại leo lên được hơn ngàn trượng, Lục Yên Chi đột nhiên nói: “Dương đại ca, có thể nhìn thấy đỉnh núi rồi.”

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên nhìn lại, quả nhiên trước tầm mắt hắn ước chừng bảy tám trăm thước, có một luồng kim quang lóe ra, hiển nhiên chính là đỉnh núi.

Hơn nữa đỉnh núi này còn có tạo hình rất đặc biệt, rất giống như trên đỉnh cây cột có đội thêm một cái mũ nỉ rất lớn vậy.

“Sột soạt…”

Nhưng lúc này, âm thanh sột soạt càng lúc càng lớn.

Lúc này, Dương Bách Xuyên không khỏi nhìn xuống phía dưới, trong sương mù mơ hồ có thể thấy được cái gì đó giống như quái vật khổng lồ đang nhanh chóng đến gần.

Điều này khiến nội tâm hắn kinh sợ, âm thầm nói: “Chẳng lẽ vẫn còn tồn tại yêu tộc?”

Nhìn trong đám sương mù dày đặc phía dưới mấy trăm thước có hình thể yêu thú gì đó, nhân tộc không thể nào có hình thể lớn như vậy, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Bọn họ gần như phải dùng hết tất cả lực lượng mới leo được lên đây, hơn nữa còn phải leo không ngừng nghỉ, nhưng âm thanh đang theo sát phía sau lại có tốc độ càng lúc càng nhanh.

Ngay sau đó, đồng tử của Dương Bách Xuyên co rụt lại, miệng mở lớn.

Quả nhiên, vật trong tầm mắt càng lúc càng rõ ràng.

Cuối cùng cũng thấy rõ thứ phát ra âm thanh sột soạt.

Lúc này, Lục Yên Chi không khỏi kinh hô: “Còn... đúng là yêu thú...?”

Dương Bách Xuyên lại lắc đầu nói: “Không phải yêu thú, là thuật thần thông nào đó, hoặc có thể nói là vận dụng lực lượng, ta chưa từng nghĩ tới lực lượng trong cơ thể còn có thể vận dụng như vậy, chúng ta ngu quá đi!”

Sau khi Dương Bách Xuyên thấy rõ quái vật khổng lồ phía dưới thì nói một câu cảm thán.

Dương Bách Xuyên xác định bên dưới nhất định là người, còn là người xông pha đi trước.

Một đám người mặc áo đen, bao bọc toàn thân kín mít, nửa người dưới dùng pháp lực hóa thành thân thể, giống như mãng xà, nửa người trên đầu người.

Có năng lượng linh khí thiên địa khổng lồ dao động, cho nên Dương Bách Xuyên xác định đó là một loại thần thông, chứ không phải yêu thú.

Tổng cộng mười mãng xà lớn, cầm đầu là một nữ tử.

Các nàng dùng pháp lực biến hóa thân thể của mình thành mãng xà, từ đó du tẩu trên núi Thiên Ưng, bò trườn tiến lên.

Cách làm này mặc dù hao phí lực lượng cơ thể, nhưng không thể không nói, trườn lên như vậy rất dễ dàng, hơn nữa thời gian cũng rất nhanh.

Thật thông minh!

Dương Bách Xuyên nhìn mười người bọn họ trong nháy mắt trườn tới bên cạnh, trong lòng cảm thán, hắn biết kiến thức của mình vẫn còn rất hạn hẹp.

Cách dùng pháp lực ngưng tụ thành hình thái thân thể yêu thú, hắn cũng có thể làm được nhưng quả thật trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới.

Dương Bách Xuyên cảm thấy những người này không có ác ý, nên cũng không tránh né, mà đứng nhìn các nàng đi đến trước mặt.