Trong đó trên đỉnh tinh hải có bảy ngôi sao nổi bật nhô ra cực lớn, lóa lên vầng sáng, làm cho các ngôi sao rải rác xung quanh trở nên vô cùng bé nhỏ.
Lúc Dương Bách Xuyên ngẩng đầu quan sát, phát hiện bảy ngôi sao như nối với nhau thành hình một chòm sao, chính là chòm sao Thất Tinh Bắc Đẩu.
Thất Tinh Bắc Đẩu gồm Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang tạo thành.
Dương Bách Xuyên ở trái đất biết Thất Tinh do người Trung Quốc cổ đại khi nhìn Thất Tinh đã tưởng tượng đến hình chiếc gàu múc rượu, so sánh với chòm sao trên đỉnh đại điện bây giờ nhìn ra có chút tương tự.
Ở Trung Quốc Bắc Đẩu Tinh vào các mùa khác nhau, sẽ xuất hiện ở những vị trí khác nhau trên bầu trời đêm, vì vậy người xưa dựa trên phương hướng của đuôi gàu lúc chạng vạng để quyết định mùa, đuôi gà chỉ đông tức thiên hạ đương xuân, đuôi gàu chỉ nam tức thiên hạ đương hạ, đuôi gàu chỉ tây tức thiên hạ đương thu, chuôi đấu chỉ bắc tức thiên hạ đương đông.
Cái làm Dương Bách Xuyên khó hiểu chính là, nơi này là Thiên Hoang Tinh Hải không phân chia ngày đêm, không phân biệt bốn mùa, không biết Thất Tinh xuất hiện ở nơi này đại biểu cho cái gì?
Tuy rằng hắn không biết rõ nhưng đoán chừng đây nhất định là bí mật quan trọng của Thiên Yêu Hành Cung...
Trong hệ thống thần thoại, Đạo giáo gọi Thất Tinh Bắc Đẩu là Thất Nguyên Giải Ách Tinh Quân, gồm bảy vị tinh quân sống ở Bắc Đẩu Thất Cung, cụ thể là: Tham Lang Tinh Quân ở Thiên Xu Cung, Cự Môn Tinh Quân ở Thiên Tuyền Cung, Lộc Tồn Tinh Quân ở Thiên Cơ Cung, Văn Khúc Tinh Quân ở Thiên Quyền Cung, Liêm Trinh Tinh Quân ở Ngọc Hành Cung, Võ Khúc Tinh Quân ở Khai Dương Cung và cuối cùng Phá Quân Tinh Quân ở Dao Quang Cung.
Điểm này ngược lại giống với thuyết mệnh tinh Thần Tượng ở Tu Chân Giới.
Giây phút này Thất Tinh trên đỉnh đầu lóe ra ánh sáng chói mắt dị thường, tạo thành địa phương khác thường và rõ ràng nhất trong toàn bộ đại điện, trừ chuyện đó ra, hắn cũng phát bốn phía vách tường cung điện có một vài bích họa, bên ngoài thì không có có chỗ gì đặc biệt, ngay cả một đạo thiên điện môn hộ cũng không hề tồn tại.
“Dương đại ca huynh nhìn ra cái gì ư?” Lục Yên Chi hỏi.
Dương Bách Xuyên lắc đầu nói: “Nói là Thiên Yêu Hành Cung, nhưng nơi này cũng chỉ là một đại điện lớn hơn bình thường một chút, như vậy thực không hợp lẽ thường, chỉ có Thất Tinh trên đỉnh đầu chúng ta mới độc đáo hơn một chút, nói chính xác là lớn hơn một chút, đương nhiên toàn bộ đại điện còn có trọng lực cường đại gấp đôi so với bên ngoài, trừ những chỗ đó ra thì nơi đây cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thiết nghĩ nơi này chắc hẳn không phải Thiên Yêu Hành Cung, nói cách khác là chúng ta còn chưa chân chính tiến vào Thiên Yêu Hành Cung, đi xem những bức bích họa xung quanh rồi lại nói, trên những bích họa kia hẳn là sẽ thông tin gợi ý đi.”
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên bảo Thú Ngũ Hành tiến lại gần bích họa, hiện giờ hắn và Lục Yên Chi đều đi sát vào bên người Thú Ngũ Hành, dao động trong vòng ba thước, tức trong ba thước này không có trọng lực tồn tại. Hắn cũng không nghĩ rằng từ môn hộ đại điện tiến vào, trong đại điện vẫn có trọng lực như trước, hơn nữa so với trọng lực bên ngoài còn mạnh hơn gấp đôi, lúc này hắn và Lục Yên Chi cũng không muốn mất công phí sức, cứ đi sát vào quanh thân Thú Ngũ Hành là an toàn nhất.
Khi bọn họ đi tới vách tường đại điện, phát hiện bốn phía xung quanh đại điện có tổng cộng chín bức bích họa, nhưng trong đó có hai bức phía trên dày đặc vết nứt, không thể nhìn ra cái gì, chỉ có bảy bức bích họa còn lại là có thể nhìn ra rõ ràng.
Bức bích họa thứ nhất khắc một con hùng ưng màu vàng rực rỡ, đầu ưng thân người, sống động như thật, nhất là đôi mắt ưng, sắc bén vô cùng, lúc Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi nhìn qua, thần hồn lập tức chấn động, trời đất như quay cuồng. Dưới đôi mắt ưng này, cảm giác giống như bị tồn tại cường đại trong bích họa tập trung khóa chặt.
“Đừng nhìn thẳng vào mắt nó…” Dương Bách Xuyên trán đổ mồ hôi, vừa đẩy Lục Yên Chi vừa nói.
“A…” Lục Yên Chi như từ trong mộng tỉnh lại, đầu đổ đầy mồ hôi: “Thật đáng sợ, ta cảm giác nguyên của thần mình bị đôi mắt này kéo ra.” Trong lòng Lục Yên Chi vẫn còn sợ hãi.
Dương Bách Xuyên đang khoa tay múa chân một bên, phía trên có một ít phù văn, hẳn là văn tự yêu tộc, thế nhưng Dương Bách Xuyên không hiểu những văn tự này, hắn liền hỏi Thú Ngũ Hành: “Tiểu Ngũ, ngươi có biết yêu văn phía trên không?”
Thú Ngũ Hành lắc đầu đáp: “Hình như là yêu văn thượng cổ, ta là yêu linh được thiên địa thai nghén, nên không giống với yêu tộc huyết mạch truyền thừa, những yêu văn này ta không biết.”
Lúc này đá Đả Tiên mở miệng nói: “Chủ nhân, ta biết, bức bích họa này viết: Thiên Xu Tinh Kim Sí Thiên Ưng Vương, tám chữ lớn.