Khoảng cách ba trăm mét, đoán chừng đi đến nơi cũng kiệt sức luôn.
"Quả nhiên nơi này không đơn giản..." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng, tiếp tục đi về phía trước với tốc độ như rùa bò.
Nói đúng ra là bên trong cánh cửa phát ra ánh sáng kia có trọng lực lớn vô hình.
Nhìn vào thì thấy cửa mở, nhưng ánh sáng bên trong vô cùng chói mắt, không nhìn rõ khung cảnh trong đó.
Chỉ riêng trọng lực này thôi đã đủ mệt rồi.
Dương Bách Xuyên phát hiện trong nhóm bọn họ chỉ có con chồn là thoải mái nhất. Nó ngồi xổm trên vai hắn, không cần quan tâm tới trọng lực. Đá Đả Tiên dùng cách lăn cũng không tệ. Còn hắn thì sau khi sử dụng Càn Khôn Tôi Thể Quyết, di chuyển không bị hạn chế nhiều nữa.
Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi đều gắng gượng di chuyển.
Mặc dù trọng lực ở đây rất lớn, nhưng Dương Bách Xuyên cũng phát hiện dưới trọng lực lớn hiện tại, hắn sử dụng Càn Khôn Tôi Thể Quyết có hiệu quả trong việc tôi luyện nhục thể, tuy chỉ một chút xíu nhưng thật sự có thể tôi luyện nhục thể. Đây là một niềm vui bất ngờ.
...
Nhóm Dương Bách Xuyên đi được vài bước, sau lưng vang lên tiếng cười nhạo: "Lũ ngu ngốc từ đâu tới? Chúng ta đều không vào, còn các ngươi lại vội vàng đi vào chịu chết, sao không bị trọng lực pháp tắc đè chết nhỉ?"
Dương Bách Xuyên nghe tiếng liền quay đầu lại, trông thấy bảy tám người xuất hiện ở rìa ánh sáng chiếu tới. Kẻ dẫn đầu là một thanh niên mang vẻ mặt kiêu ngạo ngông cuồng, mặc chiến giáp phù văn, cả người vàng lấp lánh, khí chất bất phàm. Nhưng Dương Bách Xuyên lại thấy hắn ta giống nhà giàu mới phất.
Có điều phù văn trên chiến giáp của thanh niên này trông quen quen. Một giây sau, Dương Bách Xuyên chợt nghĩ ra vì sao phù văn trên chiến giáp của thanh niên lại quen mắt như vậy, đó là bởi vì hắn đã từng nhìn thấy phù văn tương tự.
Trong đầu vang lên cái tên Thẩm Dạ - cháu trai của đại trưởng lão Thần Phù Linh Tông, bị Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương hại chết.
Lúc trước Thẩm Dạ cướp quả Hỏa Linh Hai Hạt từ báo Phi Văn, sau đó hai lão già chết tiệt Phong m Dương và Nguyên Thần Huyễn nhân cơ hội cướp đoạt. Kết quả là Thẩm Dạ lấy ra bùa Long Lân liều mạng với hai lão già này, cuối cùng Nguyên Thần Huyễn dùng độc giết chết Thẩm Dạ.
Kết quả cuối cùng của trận chiến ấy là Dương Bách Xuyên làm ngư ông đắc lợi, sai con chồn nhặt bùa Long Lân của Thẩm Dạ, còn lấy quả Hỏa Linh và tinh hạch, thi thể của báo Phi Văn, giết chết Phong m Dương, đánh cho Nguyên Thần Huyễn bị thương nặng. Hắn trở thành bên thắng lớn nhất.
Có thể nói trong trận chiến ấy, Thẩm Dạ xem như tự sát, muốn cá chết lưới rách với Nguyên Thần Huyễn. Cuối cùng Nguyên Thần Huyễn không chết, song Thẩm Dạ tự hại chết mình, chết vì tinh huyết bị bùa Long Lân hút khô.
Dương Bách Xuyên có ấn tượng sâu sắc về Thẩm Dạ, cho nên hắn nhớ ra phù văn trên trang phục của Thẩm Dạ lúc đó giống hệt phù văn trên chiến giáp của thanh niên phía sau, trong lòng đã xác định thanh niên mặc chiến giáp này chính là người của Thần Phù Linh Tông.
Có điều tu vi khí tức của thanh niên này mạnh hơn Thẩm Dạ, là tu vi Độ Kiếp hậu kỳ. Nhưng tên này lại mắng hắn và Lục Yên Chi khiến hắn khó chịu.
Dương Bách Xuyên lập tức nổi giận. Cm, ta không trêu chọc ngươi, vậy mà ngươi lại mắng ta?
Sau khi nhận ra đối phương mắng mình, Dương Bách Xuyên lập tức bật lại: "Cmn ngươi là thằng hề từ đâu chạy tới thế? Chúng ta trêu chọc gì ngươi à? Hay đây là nhà của ngươi? Dựa vào đâu mà chúng ta không thể vào?"
Dương Bách Xuyên mắng một tràng dài, không coi thanh niên này ra gì.
"Hỗn láo... Ngươi thật to gan!" Thẩm Bạch giận tím mặt. Hắn ta là đứa cháu trai được đại trưởng lão của Thần Phù Linh Tông yêu thương nhất, trước giờ luôn ngạo nghễ, khắp Tu Chân Giới làm gì có ai dám mắng hắn ta. Xưa nay toàn là hắn ta bắt nạt người khác, không ngờ thằng nhãi phía trước lại dám mắng hắn ta, đúng là to gan lớn mật.
Dương Bách Xuyên cười khẩy, thốt ra một câu nhẹ bẫng: "Ngươi cắn ta?"
Mặt Thẩm Bạch đỏ bừng: "Ngươi..."
Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên: "Ha ha ha, bản thiếu gia cười chết mất, không ngờ Tiểu Bạch Kiểm nhà ngươi cũng có ngày bị người ta làm mất mặt. Quá đã, ha ha ha..."
.