Sự thật chứng minh Trình Vĩ Khang đã làm đúng. Nhưng tiếc là hắn ta không nghĩ tới chuyện trên người Dương Bách Xuyên có pháp bảo động tiên, lại càng không ngờ độc của nữ tử độc tu bên cạnh Dương Bách Xuyên có thể khắc chế sức mạnh của pháp trượng Vạn Linh.
Trình Vĩ Khang nhìn thấy ánh sáng bảy màu ập về phía mình.
Lúc này hắn ta lập tức hoảng sợ, đột nhiên phun một ngụm máu lên pháp trượng Vạn Linh. Trình Vĩ Khang không cam tâm từ bỏ. Dù thế nào hắn ta cũng phải giết chết Dương Bách Xuyên hoặc nữ tử trước mặt, nếu không cái giá mà hắn phải bỏ ra là rất có thể sẽ bị rớt mất một cảnh giới lớn chẳng phải sẽ công cốc sao?
Làm sao hắn cam tâm cho được?
Trình Vĩ Khang phun một ngụm máu lên pháp trượng Vạn Linh, pháp trượng Vạn Linh lại phát ra ánh sáng màu xanh thẫm sáng rực, chín chiếc chuông trên đó kêu leng keng.
Dương Bách Xuyên biết tiếng chuông có thể gây ảnh hưởng tới tâm thần, liền vội vàng thôi động mệnh tinh Thái Dương. Phù văn trên chuông Đông Hoàng lại lóe lên, phát ra một tiếng nổ "đoàng", ngăn cản sức mạnh của chuông trên pháp trượng.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy toàn thân Lục Yên Chi run lên, ánh sáng bảy màu lập tức yếu đi.
Nhưng đối với hắn mà nói, thời gian Lục Yên Chi tranh thủ cho hắn đã đủ rồi.
Hắn hét lên: "Đại Đạo Ấn..."
Dương Bách Xuyên thi triển Đại Đạo Ấn trong Trường Sinh Chí Tôn Ấn - chiêu thứ hai của Thập Nhị Chí Tôn, tay nắm thành quyền, thân hình chớp động, đánh vào lồng ngực của Trình Vĩ Khang.
Ầm!
Rắc!
"Á... Phụt!"
Một quyền đấm vỡ lồng ngực của Trình Vĩ Khang, phát ra tiếng xương gãy. Hắn ta hét lên thảm thiết, bay ra ngoài, hộc máu giữa không trung, cơ thể đập thẳng vào tường đại điện.
Trong tiếng ầm ầm, Trình Vĩ Khang bị Dương Bách Xuyên đánh bay ra khỏi đại điện, một cái hốc lớn hình người xuất hiện trên vách tường.
Trình Vĩ Khang đã bị Dương Bách Xuyên đánh bay ra khỏi đại điện, nhưng pháp trượng Vạn Linh vẫn còn. Dương Bách Xuyên vung tay lên, thẳng thừng thu pháp trượng vào không gian bình Càn Khôn để tránh xảy ra sai sót.
Ánh sáng màu xanh đậm trong đại điện biến mất, Thanh Ngưu đang tại chống lại sức mạnh của pháp trượng, lăn lộn trên mặt đất rốt cuộc cũng dừng lại.
Ánh mắt Lục Yên Chi đã tỉnh táo trở lại. Nhưng Dương Bách Xuyên không dừng lại, hắn chui qua cái hốc lớn do Trình Vĩ Khang tạo ra trên vách tường của đại điện, đuổi theo đối phương.
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Nhổ cỏ tận gốc.
Dù sao Trình Vĩ Khang đã bị hắn làm cho bị thương nặng, lúc này không giết còn đợi đến lúc nào?
Hơn nữa, Trình Vĩ Khang đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Dương Bách Xuyên. Tên này rất khó chơi, không giết sẽ để lại mối họa lớn.
Khi Dương Bách Xuyên xông từ cái hốc lớn ra, trên sân bạch ngọc ở bên ngoài không có tung tích của Trình Vĩ Khang, trên mặt đất chỉ có một vết máu lớn.
Dương Bách Xuyên sử dụng Càn Khôn Nhãn quan sát xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Trình Vĩ Khang.
“Dương đại ca...chạy rồi?”
Lục Yên Chi đuổi theo ra ngoài đại điện khỏi.
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Chạy rồi.”
“Chúng ta có đuổi theo không?” Lục Yên Chi hỏi.
“Trình Vĩ Khang là thánh địa đời thứ hai, thủ đoạn không kém, nếu như hắn ta đã chạy được thì sẽ không cho chúng ta có cơ hội đuổi theo, hắn bị ta đánh một chưởng vào lồng ngực cũng đủ rồi, trong khoảng thời gian ngắn, hắn sẽ không gây thêm chuyện gì được. Ngươi thế nào rồi, không sao chứ?” Dương Bách Xuyên hỏi Lục Yên Chi
“Ta không sao, ngươi...ngươi mau trị thương đi...” Lục Yên Chi nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt lo lắng, lúc này, Dương Bách Xuyên trông vô cùng nhếch nhác.
Mái tóc bạc trắng đã bị nhuộm máu hơn phân nửa, vai trái lõm xuống, sau lưng bị Thạch Thời đánh trúng, tạo thành một lỗ máu thấy cả xương.