Nghe được Trình Vĩ Khang hỏi ngược lại tên mình, Dương Bách Xuyên có hơi kinh ngạc, xem ra Trình Vĩ Khang dường như biết hắn?
Nhưng hắn chưa từng gặp qua người này, hắn ngây người trong chút chốc lát, đáp: “Đứng không đổi tên ngồi hay không đổi họ lão tử chính là Dương Bách Xuyên, như thế nào? Muốn dùng tên tuổi của thánh địa để đè bẹp ta ư?”
Dương Bách Xuyên nghĩ Trình Vĩ Khang là tu nhị đại chính tông, hẳn là hắn muốn lấy thế áp người.
Trong lòng cười lạnh: “Ngươi tìm nhầm người để thị uy rồi.”
Nào biết kế tiếp chỉ nghe Trình Vĩ Khang cười nói: “Đúng là tốt rồi, nếu ngươi là Dương Bách Xuyên... Như vậy,... Càng phải chết.”
Sau khi dứt lời, Trình Vĩ Khang đột nhiên động thủ, trận pháp Vạn Linh trong tay hắn ta phát sáng, tiếng leng keng khe khẽ bắt đầu vang lên.
Sau khi chín cái chuông trên trập pháp Vạn Linh vang lên, một vầng sáng xanh biếc bộc phát ra, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Mà mặt mày Dương Bách Xuyên đột nhiên biến đổi, hắn phát hiện sau khi tiếng chuông trên pháp trượng trong tay Trình Vĩ Khang vang lên bộc phát ra ánh sáng xanh thẫm, thì hắn mất đi cảm giác, hoàn toàn không còn nghe thấy, không nhìn thấy gì, trong tai chỉ có tiếng chuông leng keng vang lên, ý thức trong khoảnh khắc cũng rơi vào mơ hồ.
Biến cố này làm cho hắn chấn động, lúc này mới phát hiện là hắn khinh thường Trình Vĩ Khang, không hổ là đệ tử Thánh Địa.
Giờ phút này nội tâm Dương Bách Xuyên chấn động, nhưng hắn mạnh mẽ đè xuống phiền não bất an trong lòng, lập tức nghĩ ra kế sách ứng đối, tâm tư xoay chuyển thúc dục hai ngôi sao Thái Âm Thái Dương trong Lưỡng Nghi Tử Phủ chuyển động.
Chuông Đông Hoàng lập tức xuất hiện quanh người Dương Bách Xuyên, hình thành trạng thái hư ảnh, phát ra một tiếng chuông tang thương.
“Keng…”
Ngay khi tiếng chuông vang lên, thuật pháp của Trình Vĩ Khang bị phá bỏ, giác quan của Dương Bách Xuyên được khôi phục trở lại, hắn đã nghe được, cũng nhìn thấy được.
Nhưng ngay lúc này một kích từ pháp trượng của Trình Vĩ Khang chỉ cách độ một thước nữa là rơi xuống đỉnh đầu hắn, mắt thấy một kích này sắp thành công, Dương Bách Xuyên không kịp làm ra phản kích gì, chỉ kịp nghiêng đầu tránh sang phải.
“Binh…”
“Hít…”
Một kích từ pháp trượng rắn chắc đập xuống vai Dương Bách Xuyên, làm cho Dương Bách Xuyên hít vào khí lạnh.
Toàn bộ bả vai đều phát ra tiếng răng rắc, hắn bị một kích của Trình Vĩ Khang đánh nát vai trái.
Dương Bách Xuyên biết mình đã coi thường Trình Vĩ Khang rồi, thực lực và thủ đoạn của tên này không hổ là đời thứ hai của thánh địa.
Vai của hắn đã bị Trình Vĩ Khang đập nát, cả người lập tức ngã xuống đất.
Pháp khí của Trình Vĩ Khang hơi lạ, tiếng chuông ẩn chứa sức mạnh mê hoặc nguyên thần tâm trí. May mà chuông Đông Hoàng phát huy tác dụng, không thì một kích này không phải đập nát vai hắn mà sẽ đập nát đầu hắn.
Chỉ trong nháy mắt, trán Dương Bách Xuyên đã túa mồ hôi lạnh.
Lúc này Trình Vĩ Khang vô cùng kinh ngạc khi chiếc chuông lớn cổ xưa hiện ra trên người Dương Bách Xuyên. Nhưng Dương Bách Xuyên đã bị thương, hắn ta không có ý định dừng tay, đột nhiên vung pháp trượng Vạn Linh trong tay lên rồi nện xuống Dương Bách Xuyên một lần nữa.
"Còn đánh hả? Ngươi tưởng ta dễ bắt nạt chắc?" Dương Bách Xuyên nổi giận.
Trong mệnh tinh Thái m của hắn hóe lên tia sáng màu đen, cánh cửa U Đô xuất hiện, Trong ánh sáng đen nở rộ, cánh cửa U Đô do phù văn huyền ảo tạo thành lập tức hấp thụ hết ánh sáng màu xanh thẫm trên pháp trượng của Trình Vĩ Khang.
Thấy Trình Vĩ Khang lại giáng thêm một kích, Dương Bách Xuyên hừ lạnh, trở tay thôi động kiếm Đồ Long. Toàn bộ kiếm khí Huyền Hoàng phóng ra, cộng thêm chân khí hùng hậu trực tiếp đón đỡ pháp trượng của Trình Vĩ Khang.
Ầm!
Trong tiếng nổ lớn, hai người một kiếm một trượng va đụng, sóng năng lượng cường đại tỏa ra xung quanh.
Sau một kích này, Dương Bách Xuyên rên lên, còn hộc máu. Trình Vĩ Khang thì lùi về sau năm sáu bước mới dừng lại.
Hai người đụng độ lần nữa, thoạt nhìn Dương Bách Xuyên rơi vào thế yếu, nhưng đã khá hơn lần trước.