Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2881




Hắn đưa mắt nhìn Thanh Ngưu: “Lão Ngưu, ở đây là đâu?”

“Hồi bẩm chủ nhân, đây là Thiên Yêu Cung, nghe đồn rất lâu về trước, đây là thiên cung do một Thiên Yêu cường đại lập nên, sau này cũng không biết vì lý do gì mà Thiên Yêu Cung gặp phải tấn công, đại yêu ở bên trong Thiên Yêu Cung không chết thì cũng biến mất không thấy tung tích, mà thời gian Lão Ngưu ta ở đây cũng không tính là lâu lắm, mới hơn ba nghìn năm.

Trước ta, nơi này có một Thiên Yêu, ba nghìn năm trước con Thiên Yêu kia đã bị một con người thu phục rồi bắt đi, sau này còn có một thiên hồn yêu cấp bậc tôn vương xông vào đây, chiếm một nửa địa bàn Thiên Yêu Cung để tu luyện.”

Sau khi Thanh Ngưu nói tới đây, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà ngắt lời: “Đợi đã, ngươi nói rõ chút, cái gì mà Thiên Yêu? Nghe giống như còn cường đại hơn cả cấp bậc tôn vương như ngươi nhỉ, hơn nữa ngươi nói ở đây trừ ngươi ra còn có một tôn vương khác? Yêu thú gì vậy?”

Long Chủng Thanh Ngưu gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói: “Chủ nhân, ở Thái Hoang Tinh Hải, trên yêu thú có cấp bậc tôn vương còn có Thiên Yêu, cấp bậc này phân thành cửu trọng, Thiên Yêu nhất trọng là thấp nhất, cửu trọng là cao nhất, thật ra đó chỉ là lời đồn, ở Thái Hoang có tồn tại Thiên Yêu cửu trọng hay không thì cũng chưa chắc.



Dù sao thì cho dù là Thiên Yêu nhất trọng thì cũng có thể so ngang với cảnh giới phi thăng lên của con người, thành Thiên Yêu trước kia là thành trì do Thiên Yêu cường đại xây nên, trung tâm chính là cung Thiên Yêu.

Nhưng mà chủ nhân yên tâm, đây là khu vực của tu sĩ có tu vi thấp hơn Độ Kiếp, rất ít khi có Thiên Yêu, sinh linh đã tu luyện được tới cấp bậc Thiên Yêu, hoặc là sẽ ở sâu bên trong Thái Hoang, hoặc sẽ ở khu vực của Đại Thừa Kỳ, có khả năng là ra khỏi Thái Hoang, phi thăng rồi cũng nên.

Dù sao thì ở đây yêu thú có cấp bậc tôn vương là mạnh nhất, nếu chủ nhân chưa có nơi để đi thì có thể thử tới Thiên Yêu Hành Cung, chỗ kia hẳn là cung của Thiên Yêu vương, bên trong sẽ có bảo vật, hơn ba nghìn năm qua Lão Ngưu và con dơi thối kia đã gặp biết bao con người từ thánh địa vào trong mạo hiểm.

Có người thì lấy được pháp bảo vô thượng, Thiên Yêu Hành Cung nghìn năm mới mở một lần, nhưng chỉ cần là tu chân giả tiến vào thì đều sẽ có thu hoạch, thiên cung đã mở cửa ba lần, lần mở thứ tư cũng sắp tới rồi, đến khi đó chủ nhân có thể đi Thiên Yêu Hành Cung xem thử, không biết chừng lại gặp được cơ duyên.” Lão Ngưu nói.

Dương Bách Xuyên gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn thắc mắc, hắn hỏi Thanh Ngưu: “Nghe ý ngươi nói thì ngươi chưa từng vào trong Thiên Yêu Hành Cung?”

Thanh Ngưu cười khổ: “Chủ nhân, Thiên Yêu Hành Cung có cấm chế tu vi, chỉ cho phép những tu sĩ, yêu thú có tu vi thấp hơn Độ Kiếp, nếu đã đạt tới Đại Thừa kỳ thì cho dù là người hay yêu đều không để lại gần cửa Hành Cung trong vòng mười thước.

Một khi tới gần thì sẽ bị thiên uy trừng phạt, Lão Ngưu đã thử rất nhiều lần, khi cỗ thiên uy giáng xuống thì cả người đều phát run, căn bản không thể tiếp cận, thế nên chỉ có tu vi thấp hơn Độ Kiếp mới có thể tiến vào.

Trong hơn ba nghìn năm, Lão Ngưu đã chứng kiến con người tới từ thánh địa và một số tiểu bối ở Thái Hoang, yêu tu ngoại giới cũng tiến bào Thiên Yêu Hành Cung, bọn họ thu hoạch được không ít, nghe nói còn trợ giúp rất lớn cho nâng cao tu vi, dù sao thì Thiên Yêu Hành Cung cũng là nơi rất thần bí, hẳn là chỗ tốt, hoặc là nói đây là nơi để bồi dưỡng thế hệ sau của thành Thiên Yêu cổ xưa.”

Nghe Thanh Ngưu giải thích một hồi, Dương Bách Xuyên quả thật đã động tâm, mục đích lần này tới Thái Hoang là để rèn luyện, chỉ cần có thể nâng cao tu vi thì với hắn đều là chuyện tốt, ngay lập tức, hắn thương lượng với Lục Yên Chi, bọn họ quyết định đi tới Thiên Yêu Hành Cung, đương nhiên là phải đợi mở ra thì mới được.

Sau khi bàn bạc xong, Thanh Ngưu dẫn đường tới Thiên Yêu Hành Cung, Thanh Ngưu nói nơi tu luyện của mình ở ngay bên cạnh Hành Cung, bọn họ cứ ở đó chờ Thiên Yêu Hành Cung mở cửa là được.

Vừa đi vừa nói, Dương Bách Xuyên nhớ ra Thanh Ngưu nói nơi này còn có một yêu thú cấp bậc tôn vương khác, nghe lão mắng gì mà dơi thối, hình như bọn họ không được hòa hợp.

Ngẫm lại, trong một di tích thành cổ lại có hai yêu thú cấp bậc tôn vương, một núi không thể có hai hổ.

Hòa thuận được mới lạ.

Hắn tùy tiện hỏi: “Lão Ngưu, dơi thối mà ngươi nói tới, hay là yêu thú cấp bậc tôn vương khác là thế nào?”

Nghe Dương Bách Xuyên hỏi tới vấn đề này, ánh mắt Thanh Ngưu có chút phức tạp: “Con dơi yêu kia đấu với Lão Ngưu ta hơn ba nghìn năm, chúng ta cũng không có đuổi nhau đi. Bây giờ thì tốt rồi, đợi ta rời đi cùng chủ nhân, tòa thành trì này để lại cho dơi yêu kia.

Thật ra cũng không có gì đáng nói, cũng không tính là tệ nhưng thực lực cũng không yếu hơn Lão Ngưu ta, dơi yêu ở bên kia của Thiên Yêu Hành Cung, nhưng chủ nhân cứ yên tâm, có Lão Ngưu ở đây thì hắn ta sẽ không ra tay.”

Dương Bách Xuyên nghe ý của Thanh Ngưu, hắn cảm giác có gì đó không đúng, vốn là mắng mỏ nhưng sau khi nói tới rời đi thì lại có chút cô đơn.

Dương Bách Xuyên nghe Thanh Ngưu nói chuyện giống như hắn ta và con dơi yêu đánh nhau đánh ra tình cảm vậy, nếu đúng như vậy, giữa hai người này còn có chuyện xưa.