Dương Bách Xuyên ở trong không gian bình Càn Khôn nhìn thấy cảnh này liền nhếch miệng cười. Hắn biết lão già chết tiệt Nguyên Thần Huyễn thật sự bị tổn thương nguyên khí nặng nề rồi.
Mà hiện tại là lúc hắn lên sân khấu.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, thoắt cái đã xuất hiện bên ngoài, bình Càn Khôn trở về cánh tay trái của hắn và hóa thành trạng thái hình vẽ tinh xảo.
Tất cả mọi người trong không gian bình Càn Khôn đều xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, bởi vì hắn muốn đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.
"Lão già chết tiệt, ông cũng có ngày hôm nay... Ha ha ha..."
Dương Bách Xuyên vừa ra ngoài lập tức mỉa mai Nguyên Thần Huyễn. Hắn bị lão già chết tiệt này đuổi đánh chẳng khác gì chuột chạy qua đường.
Mà bây giờ tình cảnh của lão ta vô cùng thậm tệ. Mất trùng độc bản mệnh tương đương mất nửa cái mạng già, cho dù sống sót thì trong thời gian ngắn cũng chẳng thể tạo nên sóng gió gì.
Lúc này đối mặt với Nguyên Thần Huyễn, Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi.
Nguyên Thần Huyễn bỗng quay đầu nhìn Dương Bách Xuyên, cuối cùng khóa chặt ánh mắt vào Lục Yên Chi. Lão ta cũng chẳng thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi, bởi vì lão ta đã biết trước bọn họ đang ẩn náu trong pháp bảo động tiên.
Nếu đổi lại là Nguyên Thần Huyễn, lúc này thấy kẻ địch suy yếu, lão ta cũng sẽ nhảy ra đánh kẻ sa cơ.
Nguyên Thần Huyễn ho khan: "Khụ khụ... Lão phu anh minh cả đời, hồ đồ nhất thời. Trước đây lão phu không nên kiêng kỵ Trường Sinh Điện, giết quách thằng nhãi. Bây giờ... khụ khụ... lão phu lại bị một tên tiểu bối mỉa mai, đúng là châm chọc!"
Nói xong Nguyên Thần Huyễn nhìn Lục Yên Chi, tiếp tục nói: "Đồ đệ Yên Chi của ta, xem ra Độc Thể Ách Nan của con đã đại thành, thật đáng mừng. Con mau giết thằng nhãi Dương Bách Xuyên đi! Con đừng tin những lời nói hươu nói vượn của hắn. Vì tìm con, lo lắng cho con nên vi sư mới không tiếc trả giá, áp chế tu vi để tiến vào khu vực dưới Độ Kiếp kỳ.
Vi sư làm tất cả những việc này là vì con, để tương lai con trò giỏi hơn thầy, để con có thể vượt qua vi sư. Đồ nhi ngoan, con hãy đi đến đây để vi sư nhìn kỹ Độc Thể Ách Nan trời sinh..."
Lục Yên Chi nhìn sư phụ Nguyên Thần Huyễn, nghe lão ta nói chuyện, trong đôi mắt đẹp của nàng ta chất chứa cảm xúc ngổn ngang. Lục Yên Chi đi từng bước tới chỗ Nguyên Thần Huyễn, đồng thời chậm rãi cất lời: "Được, sư phụ của ta, ta đồng ý cho người xem Độc Thể Ách Nan trời sinh đã đại thành của ta..."
"Yên Chi đừng qua đó..." Dương Bách Xuyên vội vàng lên tiếng. Hắn không ngờ lúc này rồi mà lão già chết tiệt Nguyên Thần Huyễn vẫn còn mặt dày lừa dối Lục Yên Chi.
"Không sao đâu Dương đại ca." Lục Yên Chi đáp lời Dương Bách Xuyên, đầu không ngoảnh lại, tiếp tục đi về phía Nguyên Thần Huyễn đang quỳ một chân trên đất.
Có điều Lục Yên Chi chậm rãi bước đi lại xuất hiện cảnh tượng mỗi bước nhả mây.
Tuy không phải là mây thật, nhưng giống y hệt, hơn nữa còn có bảy màu tựa như cầu vồng.
Quanh người Lục Yên Chi có bảy màu cầu vồng vờn quanh.
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được thứ xuất hiện quanh người Lục Yên Chi chính là từng đám khí độc tiến hóa ngưng tụ thành, là đóa hoa độc sau khi Độc Thể Ách Nan đại thành, tuy đẹp nhưng kịch độc.
Lục Yên Chi vươn bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay tỏa ra một quầng sáng bảy sắc, ngưng tụ thành một bông hoa sen bảy màu. Hai bông sen nở rộ có đài sen mọc ra. Sau đó cảnh tượng đẹp đẽ thay đổi, đài sen bốc sương mù...
Trong đôi mắt già nua của Nguyên Thần Huyễn lóe lên tia sáng, tràn đầy vẻ tham lam. Lão ta kinh ngạc thốt lên: "Ách Nan đại thành, khí độc sinh hoa sen, hoa sen tụ linh. Đúng là Độc Thể Ách Nan trời sinh. Người thành công vạn độc bất xâm, tung hoành trong vũ trụ..."
Dường như Nguyên Thần Huyễn đang chìm đắm vào bông sen ngưng tụ trong lòng bàn tay Lục Yên Chi, luôn miệng lẩm bẩm.
Lúc này, Lục Yên Chi cất giọng dịu dàng hỏi: "Sư phụ, có phải từ trước tới nay người chưa từng xem con là đồ đệ của người dù chỉ một ngày không?"
Nguyên Thần Huyễn ngước nhìn, đôi mắt khép hờ, có vẻ như lão ta đã rơi vào trạng thái không tỉnh táo. Nghe thấy câu hỏi của Lục Yên Chi, lão ta trả lời không chút suy nghĩ: "Đương nhiên là không. Con chỉ là một cây thuốc được sư phụ nuôi để đảm bảo cho vi sư vượt qua thiên kiếp tán tiên lần thứ tư mà thôi..."
Nói đến đây, Nguyên Thần Huyễn như sực tỉnh khỏi cơn mơ, kinh ngạc nhìn Lục Yên Chi, giận dữ nói: "Nghịch đồ, con dám dùng độc mê hoặc tâm trí của vi sư..."
Cơn giận qua đi, lão già chết tiệt lắc đầu liên tục: "Yên Chi, ý của vi sư là..."