Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2869




Lúc này một tiếng rồng ngâm vang lên trong hồ Long Ngư: “Gao…”

Dương Bách Xuyên nhìn lại, một kim long rực rỡ bay lên từ trong hồ Long Ngư.

Trên phía chân trời, kim long cao hơn 30 mét, xoay quanh lao đến chỗ Dương Bách Xuyên, hóa thành một nữ tử trẻ tuổi đứng trước mặt hắn, đây là Mai tỷ.

“Mai tỷ.”



Dương Bách Xuyên chào hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra, ta phát hiện nước trong hồ Long Ngư có độc.” Mai tỷ nói.

Dương Bách Xuyên vung tay lên, một giọt nước Sinh Mệnh tiến vào trong hồ Long Ngư, ngay lập tức nước trong hồ trở lại trạng thái tốt nhất.



Sau đó Dương Bách Xuyên kể lại tình hình hiện tại cho Mai tỷ nghe.

Mai tỷ nghe xong, trầm ngâm một lúc, nói: “Với thực lực hiện tại của ta và Thú Ngũ Hành của đệ, có lẽ có thể đối phó được với một tu sĩ Địa Tiên tam chuyển bị áp chế ở Độ Kiếp kỳ đỉnh. Nhưng khó ở chỗ độc trận bên ngoài, đó mới là rắc rối, trước tiên chỉ có thể chờ cơ hội…”

Dương Bách Xuyên cười khổ: “Cũng chỉ có thể làm vậy/”

Hắn biết cơ hội mà Mai tỷ nói xa vời như thế nào.

Chờ Nguyên Thần Huyễn xóa bỏ trận pháp bên ngoài là chuyện không có khả năng, hoặc chờ bên ngoài có người phá hủy độc trận của Nguyên Thần Huyễn, hoặc hắn mạnh mẽ lao ra, nhưng mạnh mẽ lao ra là hạ sách cuối cùng.

Không đến tuyệt cảnh, Dương Bách Xuyên sẽ không mạnh mẽ lao ra, lao ra chỉ chui đầu vào trong độc trận của Nguyên Thần Huyễn, trận pháp còn dễ đối phó, chủ yếu là độc của lão già kia, hắn không nắm chắc lắm.

“Thôi, cùng lắm chúng ta tu luyện trong hồ Càn Khôn, chờ ta đột phá lên Độ Kiếp kỳ thì lao ra là được.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng Dương Bách Xuyên biết muốn đột phá Độ Kiếp kỳ khó như thế nào.

Tu sĩ bình thường có khi cả đời cũng không đột phá được Độ Kiếp kỳ, cho dù là hạng người có thiên tư thượng thừa, không mất 80-100 năm cũng rất khó đột phá lên Độ Kiếp kỳ.

Muốn từ Hợp Thể lên Độ Kiếp, trung gian không chỉ cần linh khí chống đỡ, còn cần hiểu được đạo thiên địa, tu vi đuổi kịp, cảnh giới cũng phải cao hơn.

Muốn đột phá trong không gian hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên biết gần như bằng không, bởi vì không gian hồ Càn Khôn không phải đại thế giới bên ngoài.

Chỉ là một không gian, mặc dù hồ Càn Khôn là chí bảo cao cấp, nhưng Dương Bách Xuyên biết không gian hồ Càn Khôn mới chỉ thăng cấp được một góc nhỏ của núi băng, không có pháo tắc Thiên Đạo toàn diện như thế giới vô biên, muốn tăng cảnh giới gần như không có khả năng.

Nói như vậy chỉ để an ủi mọi người.

Mai tỷ liếc nhìn Dương Bách Xuyên: “Đừng quá lo, hiện tại Mai tỷ có thể giúp ngươi chia sẻ một ít việc, cùng lắm thì chúng ta ra ngoài đua một lần, không có gì ghê gớm.

“Chi chi…” Chồn nhỏ kêu lên, ý nói còn có nó.

“Chủ nhân, còn có bổn vương.” Sau khi khôi phục vết thương, Thú Ngũ Hành đợi ở trong không gian hồ Càn Khôn, suýt chút nữa buồn chết nó, hận không thể xông ra ngoài ngay bây giờ.

“Ta cũng không sợ.” Đả Tiên Thạch cũng nói.

“Dương đại ca, còn có ta…”

Lúc này âm thanh của Lục Yên Chi vang lên.

Dương Bách Xuyên quay đầu lại, thấy Lục Yên Chi đẩy cửa ra, sắc mặt của nàng ta đã khôi phục lại bình thường.

Lục Yên Chi bây giờ cho Dương Bách Xuyên một cảm giác vô cùng nguy hiểm, nhưng lại tràn đầy sức quyến rũ, giống như thay đổi một người.

Trong cảm nhận bây giờ của hắn, hơi thở của Lục Yên Chi sâu lắng, giơ tay nhấc chân giống như một người bình thường, nhưng từ trong ánh mắt của nàng ta, Dương Bách Xuyên lại thấy được sao trời lộng lẫy ánh sáng, lấp lánh sáng ngời, có được sức quyến rũ không gì sánh được.

Còn mang theo một loại ửng đỏ xấu hổ của một phụ nhân, càng làm hai mắt của người nào đó sáng rực.

Mặc dù biết vì giải độc cho hắn, bất đắc dĩ nàng ta mới phải sử dụng thái dương bổ âm, tương đương Dương Bách Xuyên bị nha đầu ngốc này đẩy ngã, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên ngoại trừ cảm động ra còn có sự kính trọng với Lục Yên Chi.

Một người có thể xem nhẹ sống chết, không chút do dự xả thân cứu người, đối mặt với cục diện bị kịch độc phản phệ vẫn không do dự làm, sẵn sàng đối mặt với cái chết, dũng khí kiên cường này làm Dương Bách Xuyên càng thêm kính nể.