Nguyên Thần Huyễn giậm chân nhảy lên lưng Hắc Lân Mãng, chỉ huy nó đi về phía trước, ở bên trong thành, từ sau khi Hắc Lân Mãng tiến vào thì luôn mang dáng vẻ ủ rũ, lúc này bị Nguyên Thần Huyễn đứng trên đầu sai khiến, nó phát ra tiếng kêu gào, giống như rất vui vẻ đi về phía trước.
“Xì xì...”
Hắc Lân Mãng có chút chống đối, thè lưỡi rắn.
Nguyên Thần Huyễn đứng trên đầu Hắc Lân Mãng, lão giậm chân nói: “Nghiệt súc, ngay cả ngươi cũng muốn phản kháng sao? Đường đường là yêu thú cấp bậc đại lãnh chúa, có cái gì phải sợ?
Cho dù ở đây có cấp tôn vương, còn có lão phu ở đây, ngươi sợ cái gì? Đi thôi, còn không đi thì lão phu sẽ chém ngươi trước đó.” Dứt lời, Nguyên Thần Huyễn bắn ra một đạo chân nguyên lên trán của Nguyên Thần Huyễn.
“Gào...”
Ngay lập tức, Hắc Lân Mãng phát ra tiếng kêu đau đớn, thân thể cao lớn run rẩy, trông cực kỳ thống khổ, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của Nguyên Thần Huyễn, thân hình khổng lồ đi về phía trước, ngoan ngoãn nghe theo sai khiến của Nguyên Thần Huyễn, đi sau trùng độc bản mệnh.
Mệnh môn của Hắc Lân Mãng nằm ở mào thịt trên đầu, bị Nguyên Thần Huyễn khống chế trong tay, tất nhiên không dám làm trái lời Nguyên Thần Huyễn, rõ ràng trong thành này có thứ gì đó khiến cho Hắc Lân Mãng vô cùng sợ hãi, nên mới không tình nguyện tiến vào, nhưng đâu còn cách nào khác, rơi vào tay lão độc dược Nguyên Thần Huyễn, loại người có nhiều thủ đoạn như lão ta, cho dù là yêu thú cấp đại lãnh chúa thì cũng không chống lại được.
Mà Nguyên Thần Huyễn sao lại không biết trong thành có chút kỳ lạ được?
Nhưng lão ta không có cách nào khác, hoặc nói đúng hơn là lão không có đường lui.
Lục Yên Chi là hy vọng của lão, Dương Bách Xuyên là kẻ thù, hiện tại là hy vọng về y đạo, chỉ khi bắt được Dương Bách Xuyên, tìm thấy Lục Yên Chi, tới khi đó lão ta sẽ uy hiếp Dương Bách Xuyên, luyện hóa Lục Yên Chi, Nguyễn Thần Huyễn mới có hy vọng độ qua thiên kiếp tán tiên lần thứ tư.
Rõ ràng biết rõ nơi này quỷ dị, nhưng lão vân tiến vào trong để đánh một trận cuối cùng.
Dù sao thì đối với Nguyên Thần Huyễn mà nói, không có ách nan độc thể của Lục Yên Chi thì lần này độ kiếp, lão ta chỉ có con đường chết, có được ách nan độc thể trời sinh của Lục Yên Chi thì lão ta sẽ có hy vọng.
Vấn đề bây giờ là, Dương Bách Xuyên đã thu Lục Yên Chi vào trong pháp bảo Động Thiên, mà Dương Bách Xuyên lại giết chết người có thể luyện chế ách nan độc thể cho lão ta – Phong Âm Dương, thế nên mục tiêu của Nguyên Thần Huyễn đã xảy ra thay đổi.
Trên người Dương Bách Xuyên có Thần Ma Y Điển, tay nghề y đạo hẳn là cũng không thua kém gì Phong Âm Dương, tóm được Dương Bách Xuyên để hắn ta luyện hóa Lục Yên Chi, với Nguyên Thần Huyễn thì đây chính là con đường duy nhất.
Lão ta đi tới bước đường này, cho dù trước mặt là vực sâu thì lão ta cũng chỉ có thể nhảy.
Di tích thành cổ ở Thái Hoang, nhất là nội thành, Nguyên Thần Huyễn nhìn hoàn cảnh xung quanh bốn phía, trong lòng thầm suy đoán, nơi này có lẽ là thủ phủ của yêu tộc cổ xưa nào đó, bởi vì phong cách kiến trúc nơi này không giống với loài người.
Dấu hiệu không hợp tác của Hắc Lân Mãng đã chứng minh điều kỳ quái của nơi này, nhưng Nguyên Thần Huyễn không thể quay đầu, tới tận bây giờ cũng là do lão cắn răng kiên trì.
Trong lòng cũng đang nhảy lên, lão sợ vào một lúc nào đó, bên trong quần thể cung điện tương đối hoàn chỉnh này đột nhiên có một yêu thú cấp tôn vương nào đó nhảy ra.
Nhưng nghĩ lại, tên tiểu tử Dương Bách Xuyên kia còn dám tiến vào, Nguyên Thần Huyễn càng không có lý do để lùi bước.
Dương Bách Xuyên chính là đang đánh liều, hiện tại…sao lão ta lại không thể thử?
Không tiếc để trùng độc bản mệnh đi tìm Dương Bách Xuyên, đây chính là quyết đánh đến cùng.
Nhưng nghĩ lại, Dương Bách Xuyên đã trúng phải trùng độc, đó chính là tinh hoa dùng độc cả đời của lão ta, ở một mức độ nào đó, cái mạng nhỏ của Dương Bách Xuyên đã bị lão nắm trong lòng bàn tay, bây giờ chỉ cần đợi tìm thấy hắn thì lão sẽ khiến cho hắn ta sống không bằng chết, nếu không tiếp tục thì cũng không còn lựa chọn khác.
Mà lúc này, Dương Bách Xuyên loạng choạng tiến vào cung điện bạch ngọc với Thạch Thanh, đi dọc sâu theo con đường, tới trước đại điện hình tròn, bỗng nhiên Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu.
“Phụt…”
“Chủ nhân, người thế nào rồi?” Thạch Thanh thấy Dương Bách Xuyên phun ra máu thì lo lắng.
“Lão già Nguyên Thần Huyễn quá mạnh, ta không chống lại được, Thạch Thanh, ngươi xem có đi vào tòa cung điện kia được không, ta cần luyện hóa kịch độc trong cơ thể.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Dương Bách Xuyên cực kỳ dữ tợn, chân khí và máu trong cơ thể đã đạt tới trạng thái cực kỳ xấu, nếu không luyện hóa độc thì hắn sẽ rất nguy hiểm.
Thạch Thanh nghe vậy thì bay nhanh đạp tới cửa đại điện.
“Ầm…”