Còn con cá sấu vượn người vương kia nằm bò trên một khối đá ngầm cách 20 mét.
Dương Bách Xuyên biết sau khi rời khỏi đây phải dùng tốc độ nhanh nhất để chém giết ba con cá sấu vượn người cách gần nhất, sau đó đối mặt trực tiếp với năm thú cá sấu vượn người khác.
Đồng thời cũng thả Thú Ngũ Hành, Lục Yên Chi và chồn nhỏ ra.
Người trước đi kiềm chế cá sấu vượn người vương, còn chồn nhỏ đi giúp hắn chém giết.
Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên cũng không nắm chắc có thể chém giết cá sấu vượn người, chẳng qua hắn tự tin với thân thông sư phụ để lại.
Hắn đã tìm hiểu thành công chiêu thứ hai Trường Sinh Chí Tôn của thần thông, nhưng vẫn chưa thực chiến, cũng không biết uy lực có thể đạt đến mức nào.
Nhưng Dương Bách Xuyên còn tìm hiểu thêm kiếm quyết Hắc Liên, diễn biến kiếm trận Hắc Liên đến giai đoạn bốn hóa tám, chắc chắn uy lực khác xa quá khứ.
Thật sự thì dù sao hắn cũng có nắm chắc, tốt xấu lúc trước cũng chiến đấu với cá sấu vượn người, có thể phán đoán ra uy lực của hai thần thông khi đối chiến với cá sấu vượn người.
Thả linh thức thông qua không gian Hắc Liên, cá sấu vượn người ở bên ngoài đều không biết hắn dùng linh thức quan sát.
Hồn Càn Khôn bị chôn trong đa vụn mười năm đều không bị cá sấu vượn người phát hiện.
Dương Bách Xuyên động ý niệm, tay cầm kiếm Đồ Long đi ra khỏi không gian hồ Càn Khôn.
“Đùng…”
Đá vụn đè lên trên hồ Càn Khôn bị Dương Bách Xuyên đáng xơ xác.
Lúc này đột nhiên cá sấu vượn người vương màu trắng xám kia mở to mắt, gầm rú.
Tám con cá sấu vượn người đang nằm tại chỗ cũng tức giận gào rống.
Phản ứng không chậm nhưng Dương Bách Xuyên nhanh hơn, ngay sau hắn là Thú Ngũ Hành, Lục Yên Chi, chồn nhỏ đều xuất hiện.
Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi lao thẳng đến chỗ cá sấu vượn người vương.
Dương Bách Xuyên ra tay trước với ba con cá sấu vượn người cách gần nhất.
“Kiếm quyết Hắc Liên, Hắc Liên Bát Hoang, chém…”
Ánh sáng lóe lên chói lòa trên thân kiếm đen nhánh của kiếm Đồ Long, ngay lập tức tám đạo kiếm khí xuất hiện, tất cả đều chém lên ba con cá sấu vượn người.
Chiêu Hắc Liên Bát Hoang cũng coi như bản tiến hóa của kiếm trận Hắc Liên, trong vô số năm ở không gian hồ Càn Khôn, sau khi tìm hiểu thần thông, hắn không quên đi tìm linh hồn Hắc Liên để xin chỉ dạy chuyện tu luyện kiếm quyết Hắc Liên.
Hắc Liên Bát Hoang chính là thành quả tu luyện, diễn hóa từ nhất kiếm tứ Hắc Liên của kiếm trận Hắc Liên, ban đầu hắn còn tưởng chém ra nhất kiếm bát Hắc Liên.
Nhưng sau khi được linh hồn Hắc Liên chỉ dẫn, hắn mới biết được hắn tu luyện hơi kém, dựa theo lời của linh hồn Hắc Liên, phương hướng lĩnh ngộ kiếm trận của hắn không sai, cũng có thể không ngừng suy đoán kiếm khí Hắc Liên.
Ví dụ như một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám……
Cứ tuần hoàn như vậy, uy lực sẽ càng lúc càng lớn.
Nhưng có một vấn đề, sau khi phân hoa Hắc Liên càng thích hợp chiến đấu quần thể, có lợi có tệ.
Lợi ở chỗ có thể đối chiến với sự tấn công quần thể, tệ đoan là sau khi uy lực bị phấn tán sẽ yếu đi rất nhiều.
Sau khi được linh hồn Hắc Liên dạy dỗ, hiện tại Dương Bách Xuyên đã hoàn mỹ kết hợp lợi và hại để thi triển kiếm quyết Hắc Liên.
Hiện tại hắn thi triển kiếm quyết Hắc Liên càng thêm thuận buồm xuôi gió, một kiếm chém ra có thể tấn công số đông, cũng có thể hợp nhất các kiếm, uy lực cực kỳ mạnh, kiếm khí cũng có thể hóa thành bất cứ hình thái gì, không giới hạn ở hình thái Hắc Liên.
Đối mặt với cá sấu vượn người, Dương Bách Xuyên trực tiếp thi triển công kích mạnh nhất của kiếm quyết Hắc Liên, kiếm khí chém xuống đầu ba con cá sấu vượn người.
“Phụt phụt phụt……”
Sau đó phát ra tiếng nổ nặng nề.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy tám kiếm khí nổ tung trên người ba con cá sấu vượn người.
Nhưng điều khiến hắn kinh hãi là ba con cá sấu vượn người không hề bị thương, vẫn cực kỳ hung mãnh lao đến chỗ hắn.
Trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động, bắt đầu nghi ngờ thực lực của mình và linh hôn Hắc Liên thì kỳ tích xuất hiện.
“Gào gào gào…”
Ba con cá sấu vượn người vọt đến trước mặt hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể dừng lại, cả người chia năm xẻ bảy, chết ngay tại chỗ.
Mùi máu gay mũi truyền đến làm Dương Bách Xuyên lấy lại tinh thần, trong lòng vui sướng: “Đây… Đây là bị chính mình đánh gục trong nháy mắt?”