Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2805




Sau đó hắn sẽ tham ngộ hai thần thông lớn.

Thứ nhất là tham ngộ chiêu thần thông thứ hai của 《Thập Nhị Chí Tôn》 do lão đầu để lại, đến bây giờ Liên Ngẫu Phân Thân vẫn chưa phản hồi lại tin tức gì, cũng tức là chưa có tiến triển gì đối với chiêu thứ hai. Bây giờ sau khi tu vi của hắn đến Hợp Thể cảnh đại viên mãn, ngược lại có thể tham ngộ chiêu thần thông thứ hai rồi.

Thứ hai là kiếm quyết Hắc Liên, sau khi hắn để kiếm quyết Hắc Liên tự diễn hóa đến Nhất kiếm Tứ Hắc Liên thì không còn có tiến triển gì nữa, không gian lên cấp của kiếm quyết Hắc Liên vẫn rất lớn, theo diễn hóa lúc trước của Dương Bách Xuyên, kiếm kỹ Hắc Liên có thể không diễn hóa ra nhiều kiếm khí Hắc Liên hơn nữa.

Giai đoạn này bây giờ cũng chỉ là bắt đầu, về sau còn có lên cấp tứ hóa bát, chỉ là hắn chưa có manh mối, cho nên hắn sẽ đi xin Hắc Liên chi linh chỉ giáo.

Dù sao kiếm quyết Hắc Liên là ban đầu Hắc Liên chi linh truyền cho hắn, đối với kiếm quyết Hắc Liên không có ai rõ ràng hơn Hắc Liên chi linh.

Chỉ cần tu luyện thành công hai thần thông lớn này, đến lúc đó Dương Bách Xuyên sẽ có nắm chắc đối đầu chính diện với thú Nhân Viên Ngạc Ngư, thậm chí là đối chiến với vua Nhân Viên Ngạc Ngư trắng bạc kia.

Dương Bách Xuyên là người đã nói là làm, hơn nữa không tham ngộ thần thông, hắn cũng không còn lựa chọn, bởi vì hắn biết chỉ dựa vào tu vi cảnh giới Hợp Thể cảnh đại viên mãn bây giờ vẫn không đủ đối phó với thú Nhân Viên Ngạc Ngư.

Ngay lập tức, tâm niệm chợt động, ý thức tiến vào trong không gian Hắc Liên, tham ngộ thần thông không có bất cứ nơi nào hoàn mỹ bằng không gian Hắc Liên, ở đây hắn sẽ có thời gian gấp nghìn lần so với thế giới bên ngoài, đủ để hắn tham ngộ chiêu thần thông thứ hai của 《Thập Nhị Chí Tôn》.

Chiêu thứ hai 《Thập Nhị Chí Tôn》 xuất hiện trong đầu là… Trường Sinh Chí Tôn!

Cho tới bây giờ, Dương Bách Xuyên đều chưa từng xem ấn ký thần thông của chiêu thứ hai, bởi vì hắn biết xem cũng uổng công, cảnh giới tu vi lúc trước quá thấp, với không tới.

Hôm nay lúc lật ra xem, mới biết chiêu thứ hai tên là ấn Trường Sinh.

Trong đầu nhớ lại lão đầu từng kể về đại sư huynh trong truyền thuyết, nhớ lão đầu từng nói hoặc nói là Phong Vân Thần Khuyển Phong Vân Dạ Lang năm đó từng nói, tông môn đại sư huynh sáng lập tên là Trường Sinh Thần Điện.

Bây giờ mới biết ấn Trường Sinh cũng chỉ là một loại trong thần thông 《Thập Nhị Chí Tôn》 lão đầu sáng tạo ra thôi.

Sự kính nể đối với lão đầu ở trong lòng Dương Bách Xuyên lại nặng hơn.

Lúc trước Dương Bách Xuyên không đồng ý với lời mạnh miệng của lão đầu, luôn cảm thấy ông đang khoác lác. Nhưng khi bắt đầu tu luyện thần thông 《Thập Nhị Chí Tôn》, Dương Bách Xuyên mới dần biết lão đầu có thể sáng tạo ra 《Thập Nhị Chí Tôn》 thật sự là người phi phàm.

Chiêu thứ hai tên là Trường Sinh Chí Tôn, cũng có ba kết ấn lớn, bao gồm ấn thứ nhất Vấn Đạo Ấn, ấn thứ hai Thành Đạo Ấn, ấn thứ ba Đại Đạo Ấn.

Ba kết ấn lớn là để Trường Sinh Chí Tôn tu đạo, cũng có thể hiểu thành quá trình hiểu biết cảm nhận Đại Đạo của lão đầu.

Nó cũng có mấy trăm chữ ngắn ngủi, nhưng mỗi chữ lại sâu xa tối nghĩa khó hiểu giống chiêu thứ nhất Kim Cang Chí Tôn. Nhưng sau khi đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, Dương Bách Xuyên ngược lại cũng không nóng vội, bắt đầu tìm hiểu tham ngộ từng chút một.

Ý thức chìm đắm ở không gian Hắc Liên vô cùng vô tận, Dương Bách Xuyên vừa nhập định ngày tháng đã qua như thoi đưa.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, sau khi trên người hắn phủ một tầng bụi dày, một ngày nọ cuối cùng hắn đã mở đôi mắt ra.

Cả người chấn động, bụi bay đầy trời, nhưng Dương Bách Xuyên lại phát ra tiếng gào.

Trong tiếng gào này mang theo sự vui sướng chịu khổ, bản thân hắn cũng không biết tham ngộ bao nhiêu năm ở không gian Hắc Liên, cuối cùng đã có thu hoạch rồi.

Tiếng thét dài của Dương Bách Xuyên vang vọng trong không gian hồ Càn Khôn, ba thân hình nhanh chóng bay đến từ ba phương hướng.

“Chi chi…” Chồn nhỏ hoan hô chạy đến.

“Chủ nhân……”

“Dương đại ca, cuối cùng ngươi cũng xuất quan.”

Ngay sau đó Thú Ngũ Hành và lục Yên Chi cũng đến.

Dương Bách Xuyên nhìn Lục Yên Chi, có chút kinh ngạc nói: “Ta bế quan rất lâu?”

“Đã hơn 10 năm kể từ khi chúng ta đi vào hồ Càn Khôn.” Lục Yên Chi nói.