Dương Bách Xuyên trừng mắt liếc nhìn chồn nhỏ, nói: “Ngươi đừng gây họa cho ta là được, nhưng lần này muốn tìm kiếm linh dược trên vạn năm cần phải có thiên phú của ngươi, nếu ngươi có thể tìm được linh dược ba vạn năm, có thể lấy công chuộc tội cho lần gây rắc rối này, đi đến đâu cũng không yên phận được.”
Trong mục tiêu kế hoạch của Dương Bách Xuyên, chồn nhỏ là yếu tố quan trọng nhất, bởi vì chồn nhỏ có thiên phú tầm bảo, am hiểu tìm bảo bối.
“Chi chi chi ~” Nghe Dương Bách Xuyên nói, chồn nhỏ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề, múa may móng vuốt nhỏ, làm ra hành động vỗ ngực, làm cho Lục Yên Chi bật cười.
Dương Bách Xuyên rất đau đầu về chồn nhỏ, nhưng lại không có cách nào, hắn biết gặp rắc rối là thiên tính của chồn nhỏ,.
Nhưng cố tình trong các linh thú, Dương Bách Xuyên yêu thích chồn nhỏ nhất, không nỡ khiển trách nó, mỗi lần gặp rắc rối định khiển trách nó, chồn nhỏ sẽ chớp chớp đôi mắt to giả vờ đáng thương, Dương Bách Xuyên mềm lòng, rõ ràng biết chồn nhỏ giả vờ nhưng lại không ra tay được.
Nghĩ đến lần này chồn nhỏ gây rắc rối chọc đến một con hung thú hung hãn da dày thịt béo như cá sấu vượn người, chứng tỏ chồn nhỏ tìm được thứ gì đó ghê gớm.
Lúc nãy hình như Lục Yên Chi nói ‘trái cây Nguyên Tinh Phách’ gì đó, đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nghe qua, nhìn chồn nhỏ, nheo mắt vươn tay nói: “Lấy ra đây?”
“Chi chi ~” Chồn nhỏ nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ không biết Dương Bách Xuyên muốn cái gì.
Dương Bách Xuyên buồn cười, chồn nhỏ cũng học được giả ngu.
“Đừng để ta nói lần thứ hai, lấy ra?” Dương Bách Xuyên hung dữ nói.
“Chi chi chi ~” Chồn nhỏ kêu to, múa may hai móng vuốt, chép miệng,sau đó sờ sờ bụng nhỏ của mình, tỏ vẻ nó đã ăn rồi.
Dương Bách Xuyên đen mặt, vung tay xách chồn nhỏ lên, uy hiếp nói: “Không giao cũng được, sau này đừng mơ bước vào núi Linh Đào, hơn nữa sau này luyện chế được đan dược tốt ta sẽ đưa hết cho tiểu Ngũ, không để lại cho ngươi dù là một viên, xem ngươi có giao ra hay không.”
Nói xong, Dương Bách Xuyên ném chồn nhỏ sang một bên.
“Chi chi…… Chi…… Chi chi…”
Một lúc sau, chồn nhỏ nhảy lên trên vai Dương Bách Xuyên, vẻ mặt do dự nhỏ giọng kêu, ý nói, ta… Ta giao cho ngươi là được…… Nhưng phải đưa linh đào và đan dược cho ta.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một cái, cố ý xụ mặt, hắn hiểu rõ bản tính của chồn nhỏ, uy hiếp một chút là được, bởi vì chồn nhỏ đặc biệt thích ăn linh đào trong núi Linh Đào ở không gian hồ Càn Khôn, dù sao đồ vật trong không gian hồ Càn Khôn đều là vật vô giá.
Hơn nữa lần nào cũng đưa đan dược tốt nhất cho chồn nhỏ ăn, hắn biến cái miệng của chồn nhỏ trở nên xảo quyệt, dùng cái này uy hiếp chồn nhỏ rất có hiệu quả.
Chồn nhỏ không tình nguyện gầm lên, ý nói mất nửa ngày, ta suýt chút nữa bị thú cá sấu vượn người ăn mất mới lấy được một viên, còn bắt ta giao ra……
Trong bụng chồn nhỏ có chứa càn khôn, Dương Bách Xuyên biết nó không ăn, có bảo bối ăn ngon chồn nhỏ sẽ giấu đi, đặc biệt là linh quả thiên địa.
Quả nhiên há mồm phun ra một trái cây màu vàng nhỏ bằng nắm tay trẻ con, nằm trên lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên.
“Chi chi……”
Chồn nhỏ tủi thân kêu to, cực kỳ không cam lòng.
Nhưng Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy trái cây thì ngẩn người, hắn hoàn toàn bị trái cây hấp dẫn sự chú ý,
Nhìn kỹ Dương Bách Xuyên có cảm giác quen mắt, tìm trong đầu ghi chép của sư phụ để lại, quả nhiên tìm được, trong ghi chép về thiên tài địa bảo ở Tu Chân Giới, trái cây này gọi là - quả Thủy Nguyên Tinh Linh.
Lúc trước Lục Yên Chi gọi nó là trái cây Nguyên Tinh Phách, nhưng Dương Bách Xuyên thấy trong truyền thừa sư phụ để lại nó tên là quả Thủy Nguyên Tinh Linh, hắn cũng biết thỉnh thoảng một loại linh quả hoặc linh dược sẽ có vài cái tên.
Dù là trái cây Nguyên Tinh Phách hay quả Thủy Nguyên Tinh Linh đều như nhau.
Quan trọng là hắn biết linh quả này là thiên tài địa bảo cực kỳ quý hiếm.
Trong truyền thừa sư phụ để lại để ghi chép kỹ càng tỉ mỉ về công hiệu và ảnh hưởng của từng loại thiên tài địa bảo, cho nên lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên mừng như điên.