Con chồn sợ bóng sợ gió một hồi, ngượng ngùng kêu chít chít vài tiếng ý là nó khiến mọi người căng thẳng rồi.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, không để ý. Sau đó hắn dứt khoát đi chầm chậm về phía trước.
Dù sao đến được nơi này cũng là cơ duyên, mở mang hiểu biết cũng là một kiểu tu hành.
Đột nhiên con chồn bay vèo ra ngoài.
"Hương Hương quay lại đây!"
Dương Bách Xuyên hiểu rõ tính cách con chồn, trình độ gây họa của nó đứng đầu đám linh thú. Hắn cũng biết nó hiếu động nên vội vàng gọi nó về. Có trời mới biết thế giới dưới đáy sông có cái gì, đừng để con chồn chọc phải nhân vật lợi hại.
Nhưng con chồn rất hưng phấn, phớt lờ Dương Bách Xuyên, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt hắn.
Dương Bách Xuyên nổi giận, nhưng cũng bó tay với con chồn. Nghĩ đến lại nhức hết cả đầu, hắn chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Theo hiểu biết của hắn về con chồn tham ăn này, nhất định là nó đã phát hiện ra thiên tài địa bảo nào đó, hơn nữa còn là chủng loại ăn ngon.
Dương Bách Xuyên đuổi theo con chồn, trong lòng cũng ấp ủ chờ mong. Hắn biết rõ thiên phú tầm bảo của con chồn, từ trước đến giờ chưa từng thất thủ.
Chỉ thấy con chồn chui vào trong một đám rong rêu cao bằng người rồi biến mất dạng.
Rong rêu dưới đáy sông Tịch Diệt sặc sỡ sắc màu, trông rất đẹp, có lẽ là do môi trường sống nên vô cùng tươi tốt.
Sau khi con chồn chui vào rong rêu liền biến mất.
Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi và thú Ngũ Hành theo sát phía sau, đột nhiên một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên bên tai.
"Oe!"
Tiếng "oe" giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nhưng đinh tai nhức óc, chấn động nguyên thần.
Dương Bách Xuyên đang ở trong đám rong rêu. Sau khi hắn nghe thấy tiếng thét chói tai này, sắc mặt chợt thay đổi. Hiển nhiên là con chồn đã gây họa, chọc phải thủy yêu mạnh.
"Chít chít chít!"
Tiếng kêu sợ hãi của con chồn vang lên.
Dương Bách Xuyên ra sức chạy tới, nhưng có quá nhiều rong rêu. Hắn trở tay, kiếm Đồ Long xuất hiện. Hắn thôi động chân khí, kiếm khí bay ngang xẻ dọc phá hủy rong rêu chặn phía trước, nhờ vậy mới đi nhanh hơn.
Ba phút sau, Dương Bách Xuyên nhẩm tính mình đã đi được khoảng trăm mét trong đám rong rêu, đột nhiên hai mắt sáng ngời.
Hắn đi ra khỏi đám rong rêu, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn hít sâu một hơi.
Chỉ thấy phía trước là một núi đá ngầm lớn.
Đáy sông Tịch Diệt rất rộng lớn, mặt sông rộng khoảng hai trăm mét, dưới đáy sông xuất hiện dãy núi đá ngầm cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, bên trong dãy đá ngầm có một con yêu thú thân hình to lớn, thậm chí rất béo, trông giống cá sấu đang đuổi theo con chồn.
"Thú Nhân Viên Ngạc Ngư?" Dương Bách Xuyên hét thất thanh.
Trong vô số truyền thừa mà sư phụ để lại tất nhiên không thiếu ghi chép về các loại yêu thú ở Tu Chân Giới.
Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy con yêu thú này, trong đầu lập tức nhớ ra cái tên này.
Nhìn từ xa con thủy yêu này cao gần sáu mét, cơ thể to béo như vạc nước, đầu vượn thân cá sấu, thoạt nhìn giống đầu người. Cái tên thú Nhân Viên Ngạc Ngư vô cùng phù hợp.
Tiếng oe như tiếng khóc nỉ non làm chấn động tinh thần.
Trong ghi chép truyền thừa mà sư phụ để lại, thú Nhân Viên Ngạc Ngư vừa chào đời đã có thực thực tương đương Kim Đan của nhân loại. Thú Nhân Viên Ngạc Ngư trưởng thành có thực lực tương đương cảnh giới Phi Thăng, thậm chí còn mạnh hơn.
Từ khí tức có thể cảm nhận được con thú Nhân Viên Ngạc Ngư trước mặt có thực lực ít nhất là Độ Kiếp kỳ.
Điều này khiến khóe miệng Dương Bách Xuyên giần giật, năng lực gây họa của con chồn đúng là càng ngày càng mạnh.
Một con thú Nhân Viên Ngạc Ngư có khí tức tương đương Độ Kiếp không khó đối phó. Nhưng trong ghi chép giới thiệu loài yêu thú này là tộc quần cư. Dương Bách Xuyên nhìn dãy núi đá ngầm không thấy điểm cuối, e là sẽ xuất hiện một bầy thú Nhân Viên Ngạc Ngư.
Nếu đúng là vậy thì mấy người họ ăn hành rồi.
Đột nhiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy hình như con chồn nhảy lon ton trên con đường tối mù đang ngậm cái gì đó sáng lấp lánh trong miệng. Giờ thì hắn hiểu rồi, hèn chi người ta đuổi theo không bỏ. Con chồn lại tái phát tật cũ, lấy mất bảo bối nào đó của Nhân Viên Ngạc Ngư.