Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2730




"Xin Phong sư thúc ban ơn, chữa cánh tay cho sư chất, Minh Nguyệt vô cùng cảm kích." Khúc Minh Nguyệt cất lời.

"Khà khà, sư chất nữ quá khách khí. Ta và sư phụ Lão Độc Vật của con là bạn bè đã quen biết mấy nghìn năm. Cứ yên tâm, sư thúc nhất định sẽ trả cho con một cánh tay hoàn mỹ, không để lại bất kỳ di chứng gì." Phong lão quỷ cười ha hả, mắt càng nhìn chằm chằm vào Khúc Minh Nguyệt.

Lúc này, Lục Yên Chi ở bên cạnh cũng cảm nhận được ánh mắt của Phong lão quỷ, lập tức nhíu mày. Nhưng nàng ta là tiểu bối nên không thể nói gì, chỉ cho rằng tính cách Phong sư thúc là thế.



Phong lão quỷ nhìn Nguyên tiên sư và nói: "Lão Độc Vật, tìm một căn phòng để ta một mình nối cánh tay cho Minh Nguyệt sư chất."

"Không thể nối ở đây sao?" Nguyên tiên sư nhíu mày nhìn Phong lão quỷ. Tất nhiên lão ta biết sở thích của Phong lão quỷ, biết đối phương ở riêng với đại đồ đệ là muốn làm gì, vì vậy lão ta lập tức không vui.

"Hì hì, Lão Độc Vật à, muốn nối cánh tay cho sư chất nữ được hoàn mỹ thì cần phải trả giá, lão phủ phải hi sinh rất lớn đấy. Bắt buộc phải ở riêng chữa trị, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy... khà khà." Lời nói của Phong lão quỷ rất kỳ dị.

Nhưng chỉ có Nguyên tiên sư hiểu Phong lão quỷ đang ám chỉ với mình, hay nói chính xác hơn là cảnh cáo nhắc nhở, lời nói bí hiểm. Nguyên tiên sư biết rõ đại đồ đệ Khúc Minh Nguyệt ở riêng với Phong lão quỷ sẽ có hậu quả gì, nhưng nghĩ đến giao dịch giữa mình và Phong lão quỷ, Nguyên tiên sư thầm thở dài trong lòng: "Đành vậy!"

"Vậy thì... đi đi. Minh Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp với Phong sư thúc nhé, để cho... để cho Phong sư thúc nối lại cánh tay cho con, tránh để lại di chứng." Nguyên tiên sư dặn dò đại đồ đệ Khúc Minh Nguyệt.

Khúc Minh Nguyệt không nghe ra sự bất thường trong lời nói của sư phụ Nguyên tiên sư, chỉ nghe thấy sư phụ bảo mình ngoan ngoãn phối hợp với Phong sư thúc, cho Phong sư thúc nối lại cánh tay cho mình. Tu sĩ Y đạo bậc thầy nối cánh tay, tương lai sẽ không ảnh hưởng tới tu vi của mình. Khúc Minh Nguyệt rất để ý vấn đề này.

Vì thế, nàng ta vui mừng hứa sẽ ngoan ngoãn phối hợp với Phong sư thúc chữa trị cánh tay cụt.

Song nàng ta không biết rằng lúc này sư phụ Nguyên tiên sư đã bán nàng ta. Cũng vì thế mà từ đó về sau Khúc Minh Nguyệt tâm lý vặn vẹo, đổ hết tội lỗi lên đầu Dương Bách Xuyên, mang đến cho Dương Bách Xuyên phiền phức không nhỏ.

Khúc Minh Nguyệt cực kỳ vui sướng dẫn theo Phong lão quỷ đi đến phòng khác để chữa trị cụt tay.

Trong phòng chỉ còn lại Nguyên tiên sư, Lục Yên Chi và Mộc Văn Hương.

Mộc Văn Hương và Lục Yên Chi đều rất lo lắng, Mộc Văn Hương khẩn trương bởi vì sắp phải đối mặt với Nguyên tiên sư, nhưng thật ra không phát hiện ra gì. Nhưng Lục Yên Chi lại nhìn ra một chút khác biệt, đã hai lần nàng ta thấy được ánh mắt Phong sư thúc nhìn Khúc Minh Nguyệt sư tỷ có chút… Dâm đãng, hơn nữa sắc mặt của sư phụ cũng có chút cổ quái, rất muốn hỏi sư phụ nhưng có người ngoài là Mộc Văn Hương ở đây nên nhịn xuống.

Lúc này trong lòng Nguyên tiên sư vô cùng phức tạp, lão ta biết rõ đồ đệ đi theo Phong lão quỷ sẽ gặp phải hậu quả gì, nhưng lại vì ích lợi của bản thân nên lựa chọn cam chịu.

Quay đầu nhìn tiểu đồ đệ Lục Yên Chi, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, trong lòng lại trở nên kiên định, nhìn Mộc Văn Hương nói: “Ngươi là người của Tuần Tra Đường của thương hội?”

Mộc Văn Hương nghe vậy vội vàng trả lời: “Bẩm trưởng lão, thuộc hạ là người phụ trách đội chín Tuần Tra Đương của thương hội, việc hôm nay là do thuộc hạ sơ sẩy, không nên đồng ý Lâu Hải Đường cho Dương Bách Xuyên đi nhờ phi thuyền của thương hội chúng ta, làm Minh Nguyệt cô cô và trưởng lão khó xử, thuộc hạ đến nhận tội.”

Nói xong Mộc Văn Hương khom người 90 độ.

Nguyên tiên sư nhìn Mộc Văn Hương, nói: “Nói vậy tên Dương Bách Xuyên này lên thuyền thông qua quan hệ của ngươi, có phải hay không hắn muốn đi đến Ngân Hà trước, hướng về Thái Hoang Tinh Hải?”

“Đúng vậy, Dương Bách Xuyên được lâu chủ tửu lầu Tinh Thần thành Tinh Thần giới thiệu đến, thật ra thuộc hạ cũng hoàn toàn không quen thuộc, chỉ dựa theo lệ thường thu linh thạch cho hắn đi nhờ đến Ngân Hà trước, xin trưởng lão cho chuộc tội.” Mộc Văn Hương sợ Nguyên tiên sư giận chó đánh mèo nàng ta, cũng chỉ có thể đẩy hết lên đầu Lâu Hải Đường.

“Lâu Hải Đường… Có phải là tên đệ tử của Tuyệt Tình trưởng lão hay không?” Nguyên tiên sư cũng từng nghe qua tên của Lâu Hải Đường, bởi Tuyệt Tình sư thái, trưởng lão nữ tính duy nhất trong chín trưởng lão của thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần có một đệ tử tên là Lâu Hải Đường, cho nên Nguyên tiên sư có ấn tượng.

“Đúng vậy.” Mộc Văn Hương trả lời.

“Được rồi, lão phu đã biết, lần này không trách người, ngươi lui xuống chú ý tên Dương Bách Xuyên này, không phải hắn đang giải độc cho tọa kỵ của hắn sao? Đi xem xem hắn sử dụng thủ đoạn gì, ghi lại thành hình ảnh đem về cho ta.” Nguyên tiên sư dặn dò Mộc Văn Hương.

Đối với Nguyên tiên sư, hiện tại Dương Bách Xuyên lên thuyền như thế nào đã không quan trọng, quan trọng là ông ta chỉ cần biết rằng Dương Bách Xuyên sẽ đến Thái Hoang Tinh Hải là được.

Ông ta yêu cầu thở ra một hơi, lấy lại mặt mũi, đường đường là tam chuyển, ông ta chưa từng nghẹn khuất như lần này. Nhưng ở chỗ này, đặc biệt đang ở trên phi thuyền của thương hội nhà mình, ông ta thật sự không dám làm gì Dương Bách Xuyên.