Kiến thức bí pháp ba phần thượng trung hạ của 《Thần Ma Y Điển》 lại hoàn toàn chứa trong đầu Dương Bách Xuyên, lúc này hắn chẳng khác nào một bảo khố tập hợp một kỷ nguyên y đạo từ thời đại thượng cổ.
Cũng thật lòng kính phục sư phụ Vân Thiên Tà, không biết ông tìm được truyền thừa y đạo toàn diện bao hàm vạn vật như vậy ở đâu, đúng là bảo điển có một không hai đối với tu sĩ y đạo.
Giá trị của nội dung bên trong không thể đo lường.
Tính thời gian ở không gian Hắc Liên đã qua khoảng bảy mươi năm, mà thế giới bên ngoài cũng chỉ khoảng hai mươi ngày thôi, thời gian gấp nghìn lần đã phát huy tác dụng không thể tưởng tượng.
Hắn vốn còn muốn xem truyền thừa khác, nhưng nhớ ra Mộc Văn Hương từng nói, lần này đến Ngân Hà mất khoảng một tháng, nghĩ rồi Dương Bách Xuyên vẫn là thoát ra khỏi không gian Hắc Liên. Cũng không còn mấy ngày nữa, hắn chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí, cũng muốn đi xem Thú Ngũ Hành, tên kia đã sắp xếp ở tầng một của phi thuyền, khoảng hai mươi ngày không gặp, cũng cần đi chào hỏi cái mới được.
Dù sao bây giờ hắn đã nắm giữ không gian Hắc Liên, lúc nào cũng có thể tiến vào tham ngộ công pháp bí điển, có đầy thời gian.
Hơn nữa tham lam không kịp tiêu hóa, lão đầu nhét rất nhiều truyền thừa vào đầu của hắn, từ từ xem, từ từ tiêu hóa là được.
Dương Bách Xuyên mở mắt ra, căn phòng vẫn vậy, sau khi tham ngộ Thần Ma Y Điển, tâm trạng hắn rất tốt, đẩy cửa bước ra khỏi phòng, đứng trên hành lang nhìn qua, phi thuyền vẫn xuyên qua trong biển mây với tốc độ cực nhanh…
Giây phút nào đó, Dương Bách Xuyên nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trên boong thuyền to lớn của phi thuyền tụ tập rất nhiều người, vây quanh thành một vòng, giống như đang xem náo nhiệt gì.
Dương Bách Xuyên nhìn qua, ngay sau đó sắc mặt chợt thay đổi, sải bước xuống tầng đi về phía boong phi thuyền.
Hắn không ngờ lại thấy Thú Ngũ Hành xuất hiện trên boong phi thuyền, hơn nữa còn là dáng vẻ nằm yên không cử động, hắn đã cảm thấy không đúng.
Dương Bách Xuyên hiểu tính cách của Thú Ngũ Hành, tất nhiên biết Thú Ngũ Hành không phải loại người an phận, sẽ im lặng nằm gục trên mặt đất.
Cho nên chắc chắn là xảy ra chuyện rồi. Dương Bách Xuyên lo lắng sải bước đi xuống.
Lúc đến tầng thứ ba, Dương Bách Xuyên sốt ruột đụng phải người ta, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi!”
“Không sao, ta cũng không có chuyện gì, đạo hữu chạy nhanh như vậy, là cũng đi xem so tài của mấy đệ tử Nguyên tiên sư sao? Đúng lúc, ta cũng đi xem náo nhiệt.”
Người nói chuyện là một tên béo, tên béo tròn vo, vóc dáng không cao, cộng thêm béo, trông càng tròn hơn.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, tên béo này ít nhất có cân nặng hơn một trăm năm mươi cân, nghe hắn ta nói thì hơi sửng sốt, chắc là tên béo biết tình hình. Hai người cùng nhau xuống tầng, Dương Bách Xuyên đi phía trước, tên béo đi phía sau, tên béo dáng người quá lớn cũng không chen đi ngang hàng với Dương Bách Xuyên được.
“So tài? So tài gì cơ?” Dương Bách Xuyên vừa xuống tầng, vừa hỏi.
“Nguyên tiên sư là độc sư, đệ tử của lão ta tất nhiên là so tài dùng độc rồi, nghe nói đã tìm mấy thiên địa dị thú ở khoang thuyền tầng một so tài dùng độc. Trong đó có một con dị thú cả người có đốm ngũ sắc, rất phi thường, đã bị độc mấy lần rồi, đều chưa gục xuống, lần này thì độc gục rồi.”
“Ta ở tầng ba thấy rõ ràng, thủ đoạn của đại đệ tử Nguyên tiên sư Khúc Minh Nguyệt được gọi là Tiểu Độc Vương đúng là siêu phàm, mấy dị thú chọn ra không có con nào chống đỡ được một lần trong tay của nàng ta. Dị thú đốm ngũ sắc kia lại chống đỡ được năm lần hạ độc của Khúc Minh Nguyệt mới ngã xuống, nhưng vẫn chưa ngất xỉu.”
“Lần này Khúc Minh Nguyệt muốn dùng đại chiêu rồi, nàng ta cảm thấy thể diện của bản thân bị tổn hại, thêm một lần nữa chắc dị thú kia sẽ chết rồi… Đi đi đi, huynh đệ, chúng ta đi xem náo nhiệt, à đúng rồi, ta tên là Diêm Xung, huynh đệ xưng hô thế nào?”
Tên béo cởi mở, hai ba câu đã giải thích xong cho Dương Bách Xuyên, rồi xưng hô từ đạo hữu biến thành huynh đệ.
Nhưng sắc mặt Dương Bách Xuyên đã rất u ám, theo giải thích của tên béo hay Diêm Xung, dị thú ngũ sắc chính là tọa kỵ Thú Ngũ Hành của hắn, vậy mà bị người ta bắt đi dùng độc làm thí nghiệm, mẹ nó còn muốn giết chết, trong lòng thật sự đã bùng lên ngọn lửa thiêu đốt.
“Ta tên Dương Bách Xuyên!”
Dương Bách Xuyên báo họ tên với tên béo xong, vèo một cái đã xuống dưới tầng, xông về phía boong phi thuyền.
“Thì ra là Dương huynh… Ế ế huynh đệ chờ ta đi cùng với!”
Diêm Xung vừa ngẩng đầu đã thấy Dương Bách Xuyên xuống tầng, lập tức hô to.