Sau khi tâm thần của Dương Bách Xuyên tiến vào mệnh tinh Thái m, ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo cũng chỉ có bóng tối vô tận. Hắn không nhìn rõ gì cả, khá giống không gian Hắc Liên.
Nhưng trong cảm tri chủ tinh Thái m và không gian Hắc Liên khác nhau về bản chất, hắn không thể diễn tả được, nhưng cảm tri sẽ không lừa hắn.
Ý thức tâm thần kiểm tra khắp nơi trong mệnh tinh Thái m, song không phát hiện ra bất kỳ thứ gì, càng khỏi nói đến mệnh tinh thần tượng.
Quả nhiên là không biết chuyện gì xảy ra!
Mặc dù trong chủ tinh Thái m không có thần tượng xuất hiện, nhưng tốt xấu gì cũng có một chiếc chuông lớn. Còn ở chủ tinh Thái m thì buồn ơi là sầu, không ngờ bên trong chỉ có bóng tối vô tận.
Dương Bách Xuyên cảm thấy không hợp lý. Cùng là chủ tinh, làm gì có chuyện bên trong không có thứ gì?
Dương Bách Xuyên ôm lòng nghi ngờ, nhất quyết không tin, tỉ mỉ cảm nhận không gian trong chủ tinh Thái m.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chút khác thường.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức âm sát.
Luồng khí tức âm sát này mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác hoàn toàn khác khí tức âm sát mà hắn từng gặp, tinh khiết lạ thường.
Đương nhiên đây chỉ là cảm tri mà thôi, không phải năng lượng âm sát chân chính.
Sau khi tỉ mỉ cảm nhận khí tức âm sát trong mệnh tinh Thái m, Dương Bách Xuyên phát hiện vị trí của luồng khí tức âm sát này là một cánh cửa.
Giống như một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trong bóng tối vô tận, một hiện tượng vô cùng kỳ lạ.
Ý thức tâm thần không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được nơi này có một cánh cửa. Dương Bách Xuyên xác nhận thêm ba lần, đúng là ở trung tâm mệnh tinh Thái m có một cánh cửa như vậy, tạo thành một cánh cửa hình tròn hoàn toàn hòa vào trong trong bóng tối.
Sau khi cảm nhận được cánh cửa này, Dương Bách Xuyên tiến đến kiểm tra. Hắn còn phát hiện ra trên cánh cửa có phù văn tương tự phù văn trên chuông Đông Hoàng. Có điều Dương Bách Xuyên không hiểu nghĩa, bởi vì cả cánh cửa và phù văn trên bề mặt đều là màu đen nên không đọc được.
Khi Dương Bách Xuyên chạm vào cánh cửa, hắn lập tức cảm nhận được một luồng khí tức khiến hắn sợ hãi.
Hắn rất muốn đẩy cánh cửa này ra, nhưng trực giác mách bảo hắn không được mở cửa, ít nhất là hiện tại không thể mở, sau khi mở cửa sẽ rắc rối to.
Dương Bách Xuyên cố kiềm chế nhiều lần, may mà vẫn nhịn được, không dám đẩy cánh cửa hòa vào bóng tối trong mệnh tinh Thái m này.
Không biết đây là cửa gì, chỉ có một thông tin là nó tỏa ra khí tức âm sát, ngoài ra không còn gì nữa.
Điều quan trọng nhất là cánh cửa này mang lại cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Vì vậy, hắn không dám đẩy cánh cửa này ra.
Không biết đằng sau cánh cửa này là thứ gì nhỉ?
Sau khi đẩy cửa ra sẽ có hậu quả gì? Đối với những điều chưa chắc chắn, Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ thấy vẫn nên từ bỏ thì hơn. Không có mệnh tinh thần tượng thì thôi, nhỡ đâu mở cửa ra lại xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát thì đúng là thất sách.
Dù sao cũng là mệnh tinh của mình, sau này từ từ nghiên cứu cũng được.
Sau đó, tâm thần của Dương Bách Xuyên trở về cơ thể. Nhưng sau khi trở về cơ thể, hắn lập tức cảm nhận được luồng khí tức mà mình vừa mới cảm nhận được trong mệnh tinh Thái m ở biển ý thức tử thủ thần tàng. Khí tức tỏa ra trên cánh cửa thần bí kia là khí tức âm sát, nhưng cấp bậc cao hơn khí tức âm sát rất nhiều.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ lạ.
Hắn vẫn không đuổi theo được, nhưng lại cảm nhận được luồng khí tức âm sát này trong biển ý thức.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Dương Bách Xuyên mở mắt ra, Lâu Hải Đường vội vàng hỏi: "Không có à?"
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn nói cho Lâu Hải Đường chuyện hắn cảm nhận được cánh cửa trong mệnh tinh Thái m, nhưng lời đến bờ môi lại nuốt trở về, không nói ra.
Dù sao hắn cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu. Hơn nữa, hắn nói cho Lâu Hải Đường biết mình có một mệnh tinh, tương đương tiết lộ lá bài tẩy của mình. Mặc dù giữa hai người nhìn có vẻ đã thiết lập sự tin tưởng lẫn nhau, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ tới tính cách lật mặt như lật sách của Lâu Hải Đường, vì vậy không nói với nàng ta.