Chưa bao giờ hắn hiểu rõ được hồ Càn Khôn, đừng nói ngay cả sư phụ Vân Thiên Tà cũng không nói rõ được lai lịch của hồ Càn Khôn, đừng nói hiểu rõ.
Lúc trước vớt ra hồ Càn Khôn ở trong hồ công viên, nó liền chạy lên tay trái của hắn, sau khi hóa thành đồ đằng, chỉ xuất hiện không gian hồ Càn Khôn, trong không gian hồ Càn Khôn lại xuất hiện nước Sinh Mệnh và linh đào.
Tất nhiên cũng cứu Mai tỷ, đưa linh hồn của Mai tỷ vào người long ngư, cuối cùng giúp Mai tỷ hóa thành kim long.
Còn có Càn Khôn Tôi Thể Quyết và Càn Khôn Tạo Hóa Công đều xuất phát từ hồ Càn Khôn, khác ở chỗ Càn Khôn Tạo Hóa Công được sư phụ truyền thụ, nhưng cuối cùng đều đạt được từ hồ Càn Khôn.
Còn Càn Khôn Tôi Thể Quyết lại tự động xuất hiện trong đầu Dương Bách Xuyên sau khi hắn tu luyện.
Từ trước đến nay thầy trò Dương Bách Xuyên chưa bao giờ suy nghĩ xuyên thấu tìm hiểu sự thần bí của hồ Càn Khôn, ngay cả không gian hồ Càn Khôn, đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu hết được, chỉ biết mỗi một lần hồ Càn Khôn cắn nuốt lực lượng thăng cấp sẽ có biến hóa mới.
Hiện tại lại nóng đến tận hai mắt của mình.
Dương Bách Xuyên vội vàng thử mở to mắt…
Nhưng tầm nhìn của Dương Bách Xuyên chỉ là sương mù, mờ mờ ảo ảo.
Xong rồi, hai mắt bị nóng mù.
Dương Bách Xuyên khóc không ra nước mắt.
Đúng lúc này, bên tau vang lên tiếng hô kinh sợ của lão nhị Vi Tín: “A, chủ nhân, mắt người đang chảy máu!”
Vi Tín vội vàng nói: “Tam muội tứ muội, nhanh lau giúp chủ nhân.”
Tốc độ của ba tiểu hồ yêu rất nhanh, đi đến lau vết máu trong mắt giúp Dương Bách Xuyên.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn nói hai mắt đã mù, lau còn có tác dụng gì?
Kết quả sau khi ba tiểu hồ yêu nhẹ nhàng chà lau hai mắt, hắn lại nhìn thấy được.
Điều này làm cho người nào đó vô cùng vui vẻ.
“Má ơi, sợ bóng sợ gió một hồi, thì ra là bị vết máu che lấp, trách không được không nhìn rõ gì cả.”
Nói thầm trong lòng, cũng hiểu rõ nhiệt độ cực nóng vừa rồi của hồ Càn Khôn làm mắt hắn chảy máu nên mới nhìn không rõ.
Dù sao đôi mắt không sao là tốt rồi, thật sự dọa chết hắn.
Vui vẻ khen ba tiểu hồ yêu một câu, sau đó vừa quay đầu Dương Bách Xuyên bị chấn động mạnh.
Lúc này hắn vẫn ngồi cầm hắc thạch trong tay như lúc này, nhưng vừa quay đầu, ánh mắt dừng trên hắc thạch, hắn lại thấy được gì đó bên trong hắc thạch.
Dương Bách Xuyên vô cùng xác định, lúc trước hắn chỉ thấy hắc thạch là hắc thạch, dùng linh thức nhìn cũng không nhìn ra được bên trong hắc thạch có gì, nhưng lúc này dùng đôi mắt hắn lại thấy được ba cm dưới lớp vỏ ngoài của hắc thạch là cục đá tản ra ánh sáng ngũ sắc.
Một khối căn nguyên thạch!
To bằng một quả dưa hấu nhỏ.
Bởi vì lần đầu tiên đi vào Sơn Hải Giới hắn bị bắt đi quặng mỏ đào linh thạch hắn đã từng gặp qua cục đá này, giống khối đá này như đúc, chỉ khác ở chỗ khối căn nguyên thạch đào được lúc trước ở quặng mỏ chỉ to bằng nắm tay trẻ con, nhưng hiện tại khối đá này lại to như một quả dưa hấu.
Xong rồi, mắt sắp mù!
Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên.
Cũng may loại nóng rát này chỉ chợt lóe rồi biến mất, sau đó biến mất không thấy.
Nhưng nước mắt của Dương Bách Xuyên vẫn chảy ào ào.
Hắn không rõ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Nhưng lại phát hiện nhiệt độ nóng rát trên cánh tay trái đã biến mất.
Lúc này đột nhiên Dương Bách Xuyên nghĩ đến, đôi mắt bị bỏng rát chính là kiệt tác của hồ Càn Khôn.
“Không lẽ hồ Càn Khôn khó chịu ta, muốn làm hỏng đôi mắt của ta?” Dương Bách Xuyên suy nghĩ miên man.