“Điên rồi à?”
“Hắn đang điên đấy à?”
“Tám vạn… linh thạch thượng phẩm!!!”
Tất cả lập tức rộ lên, bàn tán xôn xao.
Giữa linh thạch thượng phẩm và hạ phẩm mặc dù chỉ chênh nhau một chữ, nhưng đơn vị đổi ra lại khác nhau một trời một vực.
Một viên linh thạch trung phẩm có thể đổi một trăm viên hạ phẩm.
Tương tự một viên linh thạch thượng phẩm có thể đổi một trăm viên linh thạch trung phẩm, có thể đổi một nghìn viên linh thạch hạ phẩm.
Tám vạn viên thượng phẩm chính là tám trăm vạn linh thạch trung phẩm…
Đây là điên cuồng tới mức nào mới dám hô ra con số tám vạn linh thạch thượng phẩm?
Lệ Bách Trì sợ ngây người, nhất thời sững sờ, sau đó hơi không tin vào lỗ tai của mình, quay người hỏi thuộc hạ bên cạnh, hỏi: “Tiểu tử kia vừa mới hô ra giá bao nhiêu cơ?”
“Bẩm thiếu gia, tiểu tử kia hô là tám vạn linh thạch ‘thượng phẩm’.” Một thuộc hạ vội vàng trả lời.
“Ui!”
Lúc này Lệ Bách Trì hít ngược khí lạnh, tám vạn linh thạch thượng phẩm có thể đổi được tám trăm vạn linh thạch trung phẩm đấy, không phải tám trăm nghìn, cho dù là tám trăm nghìn linh thạch cũng là con số lớn rồi.
Nguyên tám trăm vạn linh thạch trung phẩm, cho dù là Lệ gia bọn họ vất vả kinh doanh thành Tinh Thần tích lũy vô số năm cũng mới hơn nghìn vạn nhỉ?
Não của tên này bị úng nước rồi sao?
Nếu không thì chính là điên thật rồi?
Hay là hòn đá đen đó thật sự là một món trọng bảo?
Nhưng nếu đã là trọng bảo, chẳng lẽ người của quán trọ Tinh Thần lại không nhìn ra?
Cứ muốn lấy ra bán đấu giá?
Đây là điều không thể nào, người khác không biết quán trọ Tinh Thần có bối cảnh gì nhưng Lệ gia của gã ta thì biết.
Nhưng mà… tiểu tử này lại vừa mở miệng đã ra tám vạn linh thạch thượng phẩm, trông dáng vẻ của hắn cũng không giống kẻ bị điên.
“Lẽ nào tiểu tử này thật sự cố tình làm như vậy để đào hố cho ta? Sau đó để ta cùng đấu giá rồi khiến bổn thiếu gia ta bị một vố đau? Ừm, chắc chắn là như vậy.”
Lệ Bách Trì bắt đầu tự suy diễn.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lệ Bách Trì không hề kiêng dè, bắt đầu lớn tiếng cười: “Ha ha ha… tiểu tử muốn lừa bổn thiếu, ngươi nằm mơ đi.”
Lúc này cuối cùng tâm trạng của Lệ Bách Trì cũng thoải mái hơn rồi, theo gã ta thấy cho dù hòn đá đen này là bảo vật gì đó, nhưng cũng không đáng giá đến tám trăm vạn linh thạch trung phẩm.
Giờ gã ta không cạnh tranh nữa, đứng ở cửa sổ chờ xem kịch hay, nếu như tiểu tử này không lấy ra được tám trăm vạn linh thạch trung phẩm, quán trọ Tinh Thần không phải kẻ ngồi không đâu.
Nếu như mục đích của tiểu tử này là để lừa Lệ Bách Trì, bây giờ Lệ Bách Trì không tranh đấu giá, lúc đó hắn không lấy ra được tám trăm vạn linh thạch trung phẩm, chính là trêu đùa quán trọ Tinh Thần, đến lúc đó kết cục sẽ thảm rồi.
Mặt khác, cho dù Lệ Bách Trì có thể lấy ra tám trăm vạn linh thạch trung phẩm, hắn cũng không dám cạnh tranh với giá như vậy.
Tám vạn viên thượng phẩm bằng tám trăm vạn linh thạch trung phẩm đấy!
Lúc này, Dương Bách Xuyên ở trong mắt Lệ Bách Trì chính là một tên ngu ngốc.
Ở bên khác, trong phòng riêng của Hoàng Phủ Vân Phi, huynh muội Hoàng Phủ cũng trố mắt, hai huynh muội đều không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ hô ra một cái giá trên trời như vậy.
“Oa, ca huynh nói tên nhà giàu mới nổi kia có phải điên rồi không? Tám vạn linh thạch thượng phẩm đấy, đó là tám trăm vạn linh thạch trung phẩm, một số tông môn đứng đầu đều không dám chơi như vậy nhỉ? Số lượng linh thạch cấp trăm vạn cũng chỉ có những tông môn đứng đầu kia mới chơi nổi, tên nhà giàu mới nổi này… hắn đúng là dám hét giá, là ngốc thật hay là không biết sự lợi hại của quán trọ Tinh Thần? Không lấy ra được tám trăm vạn linh thạch, vậy chính là trêu đùa quán trọ Tinh Thần, đến lúc đó quán trọ Tinh Thần sẽ băm vụn hắn cho yêu thú ăn.”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Vân Hà không thể tưởng tượng nổi.