“Lúc trước ta thu nhận Viên Viên làm đồ đệ thật ra là vì mục đích này, Vân Môn ngươi là tông môn duy nhất của châu Tây Sơn, lại chiếm giữ đại trận Truyền Tống, mấy năm nay lại phát triển nhanh chóng, có rất nhiều cao thủ tồn tại, Viên Viên là nữ nhi của Dương Bách Xuyên ngươi, cũng có thiên phú quản lý, nghĩ đến con bé cũng là công chúa Vân Môn nên tiếp nhận vương quốc Mạo Hiểm là thích hợp nhất.
Hơn nữa, bây giờ Trịnh gia cũng không còn người nào nữa, ta không truyền vương quốc Mạo Hiểm cho đồ đệ thì truyền cho người khác sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ, có Vân Môn làm hậu thuẫn, Viên Viên trở thành nữ vương của vương quốc Mạo Hiểm thì vương quốc Mạo Hiểm mới có thể tồn tại lâu dài, đây hy vọng ký thác của ta, xin tha thứ cho sự ích kỷ của ta.” Trịnh Bân Bân xin lỗi Dương Bách Xuyên.
Mà thật ra Dương Bách Xuyên biết là mình nên cảm ơn Trịnh Bân Bân nhiều hơn vì đã cho con gái một cơ hội.
Hai người ngươi một câu ta một câu, rồi đều lắc đầu cười.
Đề tài này lướt qua, Dương Bách Xuyên hỏi: “Ngươi còn chưa nói, tại sao Cửu Vĩ Thiên Hồ lại trở thành sư phụ của ngươi?”
Trịnh Bân Bân buồn bã nói: “Ta đi vào sâu trong sa mạc châu Tây Sơn tìm được di tích vương triều Sơn Hải, cũng căn cứ vào manh mối mà tổ tiên để lại hoặc có thể nói là lời nguyền và tìm được thần hồn của tổ tiên. Đích thật là tổ tiên Mạo Hiểm Vương bị nhốt trong di tích vương triều Sơn Hải, nhưng... Mục đích của ông ta là đoạt xá sau lưng sau lưng người nhà ruột thịt như ta để lấy lại cuộc sống mới, vốn dĩ ta đã chuẩn bị tốt chuyện bị đoạt mạng, hoàn toàn không có cách phản kháng. Ai ngờ vào giây phút sinh tử quan trọng thì sư phụ xuất hiện cứu ta, nàng ấy bày ra tu vi Thông Thiên, sau khi cứu ta còn thu nhận ta làm đồ đệ, đơn giản như vậy thôi.”
Nghe Trịnh Bân Bân nói xong, Dương Bách Xuyên thử thăm dò: "Nói vậy thì sư phụ ngươi là Thiên Hồ nương nương của vương triều Sơn Hải thời xa xưa ư?"
"Nàng xuất hiện ở di tích của vương triều Sơn Hải, lại còn cực kỳ quen thuộc với nơi đó, ta nghĩ chắc là đúng đó." Trịnh Bân Bân không hiểu rõ vị sư phụ mới vừa bái nhận cho lắm.
Nhưng Dương Bách Xuyên hơi hoảng hốt. Năm đó hắn lấy được củ sen linh khí ở cấm địa tộc Sa Hồ, theo lời hồn Hồ yêu canh giữ thì đó là đồ của Thiên Hồ nương nương.
Bây giờ xem ra hắn phải giấu thật kỹ kẻo lộ. Nếu Thiên Hồ nương nương biết, không chừng củ sen linh khí sẽ bị cướp mất.
Phải biết rằng đó là chí bảo luyện chế ngoại pháp chi thân thượng thừa đấy.
Bất kể là tiểu trích tiên, Huyền Vũ Bắc Minh hay là Cửu Vĩ Thiên Hồ, thậm chí cả tiểu phượng hoàng đều là chuyển tu tái sinh. Điểm khác biệt là bọn họ chuyển tu tái sinh có truyền thừa và bí pháp nên giữ được trí nhớ kiếp trước, đây mới là yếu tố mạnh nhất.
Cũng chính vì vậy, tiểu trích tiên Đường Đường mới có thể nói ra câu chém giết Hóa Thê Lương Địa Tiên cấp một một cách nhẹ nhàng như vậy.
Dương Bách Xuyên cảm thấy có lẽ bọn họ thật sự có thể thành công.
Bên này hắn đang nói chuyện với Trịnh Bân Bân, bên kia cuộc cãi vã hay nói là cuộc bàn bạc của ba người tiểu trích tiên đã kết thúc. Nàng hô to gọi mấy người Dương Bách Xuyên, Trịnh Bân Bân tới.
Sau khi bốn người họ đi tới, Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ mỉm cười hỏi: "Ngươi quen biết đồ nhi của ta hả?"
Nàng ta vừa nói vừa nhìn Dương Bách Xuyên.
Tim Dương Bách Xuyên đập dồn dập, hắn vội vàng quay sang trả lời: "Đúng vậy, chúng ta là bạn." Hắn không dám liếc nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ.
"Hồ ly tỷ tỷ, tỷ có thể che mặt hay không? Tỷ thế này khiến đại ca ca rất khó xử đấy, đến lúc đó làm sao giúp đỡ được?" Tiểu trích tiên u oán nói.
"Ha ha ha, được, ta che là được chứ gì?" Trong lúc nói chuyện, nàng vung tay đeo khăn che mặt.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn, tim vẫn đập nhanh nhưng đã đỡ hơn nhiều. Hắn hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc xao động.
Hắn nghĩ ngoại hình của Cửu Vĩ Thiên Hồ là thủ đoạn thần thông của nàng ta. Khi đối địch, chỉ riêng ngoại hình cũng đủ khiến cho đạo tâm của kẻ địch rối loạn.
Quả là ghê gớm!
Sau đó, tiểu trích tiên Đường Đường dặn dò. Khi nào lên đến cung Thiên Trảm, ba người họ sẽ đối phó với Hóa Thê Lương. Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân, Hầu Đậu Đậu, Ngô Mặc Thu đi tìm tiểu phượng hoàng. Tuy không biết cụ thể tiểu phượng hoàng đang ở đâu, nhưng chắc chắn là ở trong phạm vi cung Thiên Trảm. Chỉ cần tìm được tiểu phượng hoàng thì nắm chắc có thể giết Hóa Thê Lương.
Đương nhiên mấy lão quái vật vẫn là lão quái vật, cho dù chuyển sinh trọng tu vẫn có thân xác trẻ trung, nhưng linh hồn vẫn là lão quái.
Mặc dù lời nói qua loa tùy ý, nhưng lọt vào tai mấy người Dương Bách Xuyên lại rất có đạo lý.
Việc tìm tiểu phượng hoàng cũng chỉ trông cậy vào hai người Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân. Tu vi của Hầu Đậu Đậu và Ngô Mặc Thu quá thấp, trong mắt ba lão quái vật, hai người họ chỉ góp mặt cho có mà thôi.
Dương Bách Xuyên vui vẻ nhận nhiệm vụ tìm tiểu phượng hoàng. Dù sao một trong những mục đích của hắn là tìm tiểu phượng hoàng và con chồn.
Bất kể tiểu phượng hoàng có phải là lão quái vật niết bàn trùng sinh hay không, Dương Bách Xuyên vẫn nhớ năm đó ở thành Yêu Quang, nàng hô to gọi mình là ca ca, hắn đặt tên cho nàng là Dương San Hồng. Dương Bách Xuyên vĩnh viễn khắc ghi tình nghĩa này trong lòng.
Tìm được tiểu phượng hoàng thì cũng tìm được con chồn. Còn chuyện đối phó với Hóa Thê Lương thì hắn hữu tâm vô lực. Địa Tiên cấp một có tu vi cường đại tương đương Độ Kiếp kỳ, hiện tại hắn mới là cảnh giới Phân Thần, so với những lão quái vật này thì thực lực tu vi kém xa.