Dương Bách Xuyên nghe tiểu trích tiên nói vậy, lập tức hỏi lại: "Ý ngươi là Tiểu Phượng Hoàng? Nàng là bạn đồng hành của ngươi?"
"Không thì sao? Bốn người bọn ta lần lượt chuyển sinh thần hồn tại Sơn Hải Giới, nhưng mỗi người có một số mệnh riêng, có người đi trước một bước, lấy lại ký ức, bắt đầu tu luyện, có người chậm một bước, dù sao chuyển tu cũng có rủi ro rất lớn, khó tránh khỏi không thể tỉnh lại.
Năm đó ta xuất khiếu thần du chính là đi tìm tiểu Phượng Hoàng, sau này mới tra ra được nàng ấy ở thành Yêu Quanh, nhưng lúc ta đến nàng ấy đã bị Hóa Thê Lương bắt đi, cũng biết tiểu Phượng Hoàng là do huynh ấp ra, cho nên không phải là có nhân duyên sâu xa với huynh sao?"Tiểu trích tiên Đường Đường cười hỏi.
"Thì ra là như vậy, khó trách một con chim thần lại có thể từ Sơn Hải Giới ra, hóa ra là chuyển tu sao." Dương Bách Xuyên thở dài.
Sau đó hắn vội vàng hỏi: "Ngươi còn phát hiện được gì nữa, Hóa Thê Lương bắt tiểu Phượng Hoàng để làm gì, chồn nhỏ nhà ta cũng bị lão ta bắt đi."
“Những thứ này trước đó huynh đã nói rồi, tuy ta không biết tình huống của Tiểu Phượng Hoàng, nhưng ta có thể đoán được, Hóa Thê Lương bắt Tiểu Phượng Hoàng, dùng Tiểu Phượng Hoàng làm lô đỉnh để vượt qua Tán Tiên kiếp lần thứ hai.
Tán Tiên ngàn năm mới trải qua Tán Tiên thiên kiếp một lần, Hóa Thê Lương đến Sơn Hải Giới đã gần ngàn năm, mấy ngày sau hẳn chính là Tán Tiên kiếp ngàn năm có một lần thứ hai của lão ta, rất có thể Hóa Thê Lương muốn luyện hóa sức mạnh của tiểu Phượng Hoàng dùng làm khiên để độ qua thiên kiếp lần hai, vậy nên bây giờ tiểu Phượng Hoàng rất nguy hiểm.
Bọn ta cũng chuẩn bị động thủ vào mấy ngày này, bây giờ huynh có thể giúp được chưa? "Tiểu trích tiên Đường Đường hỏi.
Dương Bách Xuyên cười khổ nói: "Đã nói đến mức này rồi, ta có thể không giúp sao? Nói thế nào ta và Tiểu Phượng Hoàng quả thật có quan hệ sâu xa, hơn nữa ta còn muốn đến chỗ Hóa Thê Lương tìm chồn nhỏ của ta, xem ra Hóa Thê Lương chỉ có địch chứ không có bạn."
"Ta đã biết một chút chuyện tích đại náo thành Yêu Quanh của huynh năm đó, năm đó Hóa Thê Lương đưa huynh rời khỏi Sơn Hải Giới, nhất định là có mục đích khác, hắn sẽ không có lòng tốt giúp một Nguyên Anh nho nhỏ như huynh, năm đó ở thành Yêu Quanh huynh cũng chỉ mới ở Nguyên Anh cảnh, cũng không biết vì sao Hóa Thê Lương lại giúp huynh, có lẽ đến khi huynh gặp hắn mới biết được.” Tiểu trích tiên Đường Đường nói.
"Nhưng dù nói thế nào, ta cũng phải tìm được chồn nhỏ của ta về, năm đó tiểu Phượng Hoàng gọi ta đại ca, ta coi nàng như muội muội, đặt tên nàng là Dương San Hồng, đúng là có nhân duyên sâu xa, ta sẽ không để Hóa Thê Lương làm hại tiểu Phượng Hoàng.” Dương Bách Xuyên ngoài miệng bình tĩnh nói vậy, kỳ thật trong lòng đang rất loạn, hắn rất lo lắng cho tiểu Phượng Hoàng và chồn nhỏ trong tay Hóa Thê Lương.
Có lẽ nhìn ra sự lo lắng của Dương Bách Xuyên, tiểu trích tiên Đường Đường an ủi hắn: "Đừng lo lắng, chồn nhỏ của huynh là chồn Tầm Bảo, Hóa Thê Lương sẽ không giết chồn nhỏ, nhưng sẽ giữ lại để lợi dụng, còn tiểu Phượng Hoàng chưa đến lúc độ kiếp lão ta sẽ không giết nàng đâu, chúng ta phải cố gắng giết chết Hóa Thê Lương trước khi lão ta độ kiếp.”
"Hồ yêu và rùa biển ngươi nói đâu?"
Nếu đã quyết định rồi, Dương Bách Xuyên sẽ lo lắng hết mọi mặt, dù sao tiểu trích tiên Đường Đường nói trắng ra là lão quái vật chuyển tu, hắn đi theo quá nguy hiểm.
"Đi Thiên Trảm gặp nhau, lúc này bọn họ chắc cũng sắp tới rồi, được rồi, trời sáng chúng ta sẽ xuất phát.” Tiểu trích tiên nói.
Sáng hôm sau sáng, tiểu trích tiên dẫn đường cho Dương Bách Xuyên với Hầu Đậu Đậu và Ngô Mặc Thu đi đến Thiên Trảm.
Thiên Trảm này nằm ở cuối các đại địa hạt Sơn Hải Giới, bốn người phi hành đi đến đó, xuất phát từ Đại Hoang, ba ngày sau sẽ đến nơi.
cung Thiên Trảm được gọi là phần cuối của trời, trên thực tế chính là một dãy núi.
Một dãy núi cao đâm thủng mây, gọi là Thiên Trảm.
Mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy phần cuối cùng của dãy núi, tung hoành kéo dài, nghe đồn dãy núi này vây quanh toàn bộ Sơn Hải Giới.
Ai nói nó không có độ cao, cũng có đấy, tiểu trích tiên Đường Đường đã từng nói, dãy núi Thiên Trảm này có độ cao thật sự khoảng mười vạn trượng, hơn mười vạn năm trước đã từng có người có thể bay vượt qua độ cao này.
Nhưng sau này, thế lực đằng sau Hóa Thê Lương và vương triều Sơn Hải đại chiến, đã dựng nên đại trận kết giới vô thượng ở dãy núi này, bất kể bay đến độ cao bao nhiêu của dãy núi đều không thấy điểm cuối, hơn nữa còn có thiên lôi có uy lực cực lớn, người đi lên tất nhiên sẽ bị thiên lôi đánh chết.
“Trừ phi sứ giả biên giới mở trận pháp cho qua, nếu không một con chim sẻ cũng đừng hòng lọt qua. Đại trận kết giới được dựng lên nhờ vào cả dãy núi, lấy thế của dãy núi, nếu tu sĩ Phân Thần cảnh bay lên sẽ tan thành mây khói ngay lập tức. Sứ giả biên giới tọa lạc ở Thiên Trẩm có tu vi mạnh bao nhiêu thì uy lực của kết giới cũng mạnh bấy nhiêu, ngươi nói xem, đây có phải là muốn đuổi cùng giết tận sinh linh của Sơn Hải Giới không? Có lẽ trong vài nghìn năm nữa, giới tu chân hiện đại của Sơn Hải Giới sẽ thật sự bị diệt vong.”
Tiểu Trích Tiên lo lắng nói.
Dương Bách Xuyên không hiểu tiểu trích tiên Đường Đường lo lắng vì cái gì?
Vì đại nghĩa sao?
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người vị tha như vậy sao?
Chỉ vì là người đến từ Sơn Hải Giới mà nàng ấy sẵn sàng hy sinh đến nỗi hồn phi phách tán để làm việc tốt cho quê hương sao?
Nếu thật sự như vậy, Dương Bách Xuyên thực lòng khâm phục tinh thần xả thân vì người này, ở cuộc cách mạng danh tộc Trung Quốc cũng có tinh thần chính nghĩa như thế, hắn cũng tin trên đời vẫn còn tồn tại loại người như thế.