Không ngờ con rắn biến thái này cũng núp ở trong đám người.
Trong lúc nhất thời, giữa không trung chính là cuộc tranh giành sáu món Tiên Bảo.
Với khoảng cách một trăm mét, dưới chân Dương Bách Xuyên bắt đầu nổi gió. Sức mạnh từ thể xác được thi triển hoàn toàn.
Thứ hắn tu luyện thân thể chính là Càn Khôn Tôi Thể Quyết, đây cũng chính là công pháp xuất hiện trong bình Càn Khôn, nhưng cũng chỉ là công pháp rèn luyện cơ thể, không có cấp bậc cảnh giới nào, nhưng trước khi lâm vào ngủ say, sư phụ Vân Thiên Tà đã nói với hắn, cơ thể của hắn đã đạt tới Kim Cang, còn cấp bậc như thế nào thì bản thân hắn cũng không biết.
Ngược lại thì trong vòng một trăm năm qua, hắn cũng không tận lực để rèn luyện cơ thể.
Nhưng cho dù là như vậy thì thì sức mạnh thân thể của hắn cũng không phải là thứ tu sĩ bình thường có thể so được, mỗi một tấc da tấc thịt đều ẩn chứa một lực lượng bùng nổ.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, không cần dùng tới pháp lực hắn vẫn có thể nhảy tới độ cao trăm mét.
Sau khi lấy đà, nhảy vọt vào trong quảng trường, hắn dậm chận thật mạnh.
“Ầm ~”
Mặt đất phát ra một tiếng nổ vang, toàn bộ đều rung chuyển.
Giây sau, Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long bay vọt lên cao, hướng thẳng tới phía Quan Thiên Ngạo đang khoác áo choàng đen.
Từ khi phát hiện ra Quan Thiên Ngạo tới lúc ra tay, tất cả chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên ra tay một cách chớp nhoáng.
Cơ thể Quan Thiên Ngạo đang lơ lửng trên không trung đuổi theo Tiên Bảo đại đao, nhưng hắn không ngờ tới, bên cạnh hắn bỗng nổi lên gió lớn, sợ hết hồn, hắn ta quay đầu nhìn thì phát hiện Dương Bách Xuyên đang đâm kiếm về phía mình.
Lúc này, Quan Thiên Ngạo rất căm hận Dương Bách Xuyên, nhưng hắn ta không có thời gian dây dưa với Dương Bách Xuyên, hắn nhất định phải lấy được Tiên Bảo đại đao.
Trong lòng thầm nghĩ, đợi khi hắn ta lấy được thanh đại đao kia thì sẽ tìm Dương Bách Xuyên tính sổ.
Hơn nữa, lúc này đang có rất nhiều người tham gia tranh đoạt Tiên Bảo, sói thì nhiều mà thịt thì ít, cộng thêm con nhất mạnh Phi Cầm đang chiếm ưu thế bẩm sinh kia thì càng không ổn, lúc này trong lòng Quan Thiên Ngạo có nhiều tính toán quan trọng hơn, hắn ta thật sự không muốn dây dưa với Dương Bách Xuyên.
Nhưng có điều hắn ta cũng biết, nếu không bức lui được Dương Bách Xuyên thì sẽ không lấy được Tiên Bảo đại đao, nghĩ như vậy, Quan Thiên Ngạo hừ lạnh nói: “Muốn chết ~”
Hắn ta quả thật đã tổn thất một phân thân, nhìn thì có vẻ như Dương Bách Xuyên và Hầu Đậu Đậu đang gặp rắc rối nhưng thực tế thì sao?
Đó cũng chỉ là một phân thân mà thôi, một phân thân của hắn có thể giết được tam đại Hải Yêu, vây nhốt Dương Bách Xuyên, nếu không có Hầu Đậu Đậu xuất hiện thì rất khó nói Dương Bách Xuyên sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ góc độ này mà nói, Quan Thiên Ngạo không hổ với cái danh thiếu chủ Bổ Thiên Cung.
Lúc này, Quan Thiên Ngạo nhất định phải lấy được Tiên Bảo, không ngờ Dương Bách Xuyên lại chạy tới phá hỏng chuyện tốt của hắn, trong lòng hắn hận thấu Dương Bách Xuyên.
Mục đích lần này của hắn ta là đoạt được một món Tiên Bảo,hắn vốn không muốn gây phiền phức, sau khi lấy được Tiên Bảo, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm, thế nên hắn mới khoác bên ngoài một chiếc áo choàng đen, không ngờ vẫn bị Dương Bách Xuyên phát hiện.
Suy nghĩ lại, chắc chắn là do ma khí hắn để lại trên người Dương Bách Xuyên nên mới bị hắn ta cảm ứng được.
Hiện tại, Quan Thiên Ngạo có chút hối hận vì đã làm việc này.
Nhưng mà trên đời này không có hai chữ hối hận, nếu đã như vậy thì phải giết chết Dương Bách Xuyên thôi!
Quan Thiên Ngạo hắn không thiếu thủ đoạn.
Hừ lạnh một tiếng, Quan Thiên Ngạo giơ tay về phía Dương Bách Xuyên, ngay lập tức trên ngón tay hắn xuất hiện năm sợi dây leo màu đỏ, chúng đón gió bắt đầu to ra, trong nháy mắt, năm sợi dây leo đã dài ra ba trượng hướng về phía Dương Bách Xuyên, ba dây leo nghênh chiến Dương Bách Xuyên, hai dây còn lại đã quấn trên Tiên Bảo đại đao.
Sắc mặt của Dương Bách Xuyên thay đổi, điều đầu tiên hắn phát hiện ra là cây leo của Quan Thiên Ngạo là một Tiên Bảo có cấp bậc giống như Tiên Phù, Diệp Vô Tâm đã từng nói, mỗi một tiên bảo trong tay của sáu người bọn họ đều không giống nhau, ví dụ như trong tay của Lâu Mãn là Tiên Phù, Tiên Bảo mà Cung Thủ đã bị Âm Dương Xà và Cóc Tinh độc chết là một cây hoa Lan, còn Diệp Vô Tâm lại là kim thêu.