Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2392




Thấy Diệp Vô Tâm xông về phía Quan Thiên Ngạo, lại nhìn Dương Bách Xuyên bị vây nhốt, tam đại Hải Yêu sắp tung chiêu hạ gục hắn, ánh mắt Tiểu Ô Quy càng ngày càng đỏ bừng.

Lần này tình cờ gặp được Dương Bách Xuyên, hắn cũng là người duy nhất chăm sóc nó như a tỷ, xem nó như đệ đệ, mắt thấy Dương Bách Xuyên sắp bị thương nặng, Tiểu Ô Quy đột nhiên thét lớn: "Ta không phải phế vật! Grào…”

Sau một tiếng thét dài, toàn thân Tiểu Ô Quy tỏa ra ánh sáng màu xanh mãnh liệt, nháy mắt đã biến thành một con rùa khổng lồ cao ba mét.

Đầu rùa đuôi rồng, trên mai rùa màu xanh sáng lên từng đạo phù văn huyền ảo không ngừng chuyển động như sống lại.

Grào một tiếng, tiếng thét dài hơn cả tiếng của Giao Long thái tử, cũng càng giống như tiếng kêu thật của Chân Long hơn.

Một giây sau khi Tiểu Ô Quy biến về bản thể, vèo một cái, vọt thẳng tới quả cầu nước khổng lồ.

Tốc độ nhanh như chớp giật, chỉ thấy trên mai rùa không ngừng sáng lên từng đám phù văn huyền ảo.

Đây là huyết mạch truyền thừa của Long Quy nhất tộc.



Huyết thống càng mạnh, thiên phú càng vượt trội.

Rồng sinh chín con, Long Quy là một trong chín đứa, tục xưng là nhất mạch.

Tổ tiên là Thần Long, kế thừa huyết mạch tinh khiết, đám phù văn huyền ảo trên mai rùa chính là truyền thừa của Thần Long.

Dưới sự kích thích từ câu phế vật của Diệp Vô Tâm, hay còn nói nhờ lòng cứu giúp đại ca Dương Bách Xuyên, không muốn hắn bị thương, Tiểu Ô Quy đột nhiên bùng nổ, hoàn toàn bộc phát thuộc tính huyết mạch Thần Long của nó. Long là một trong những thần thú bá chủ đất trời, sao có thể chấp nhận bị người khác xem như phế vật?

Vì vậy, vũ trụ nhỏ của Tiểu Ô Quy bùng nổ rồi.

Tiếng rồng vang vọng khắp đất trời kinh động tất cả mọi người.

Dương Bách Xuyên ở trong quả cầu nước nhìn thấy ánh sáng màu xanh chợt lóe, Long Quy thật lớn đã xuất hiện ở bên người, tốc độ không khác gì chớp giật.

"Tiểu Ô Quy?"

Đại ca ta đến giúp ngươi!"

Tiểu Ô Quy nói tiếng người, mai rùa tỏa ra ánh sáng sáng màu xanh lóa mắt, phù văn lưu chuyển tạo thành một quả cầu ánh sáng đường kính ba thước, bao phủ Dương Bách Xuyên và nó bên trong.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, công kích của tam đại Hải Yêu cũng tới rồi.

"Ầm ầm!"

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Dương Bách Xuyên bị hành động của Tiểu Ô Quy làm bối rối nhưng ngay sau đó lại bị công kích của tam đại Yêu Tu kéo về thực tại. Trong lòng hắn tràn đầy cảm động, hắn và Tiểu Ô Quy làm bạn dọc đường, đã biết tính tình nó nhát như thỏ đế từ lâu.

Không nghĩ tới bây giờ vì hắn mà Tiểu Ô Quy bộc phát, còn nói một câu ấm lòng: Đại ca, ta đến giúp ngươi.

Nói không cảm động là giả.

Trong nháy mắt công kích của tam đại Yêu Tu đã đến.

Đồ Long Kiếm của Dương Bách Xuyên bỗng vung lên.

"Phong Vân Kiếm, tản ra!"

Sau khi chiêu thứ hai của Toàn Phong Kiếm Kỹ luyện tới Đại Thành, đây là lần đầu tiên hắn thi triển ra.

Chín trăm đường kiếm trong một hơi thở, đây chính là chiêu thứ hai của Toàn Phong Kiếm Kỹ, Phong Vân Kiếm.

Một kiếm múa ra, lấy hắn và Tiểu Ô Quy làm trung tâm tạo thành hình tròn, kiếm khí không ngừng tản ra.

Công kích của tam đại Yêu Tu cùng Cửu Bách Kiếm Khí của Dương Bách Xuyên va chạm với nhau.

Tiểu Ô Quy triển khai phòng ngự, bao phủ Dương Bách Xuyên bên trong kín kẽ.

Lúc này Dương Bách Xuyên đang đứng sau lưng Tiểu Ô Quy.

Hai bên bùng nổ công kích.

Không thể không nói tam đại Yêu Tu cũng không phải hạng đơn giản, đặc biệt dưới sự hỗ trợ từ nước mưa của Quan Thiên Ngạo Vũ, công kích của bọn họ càng mạnh hơn.

"Ầm ầm ầm!"