Trong trận Luyện Thiên, Dương Bách Xuyên đứng thẳng, tay cầm Đồ Long Kiếm, khinh thường Tam Đại Hải Yêu và Quan Thiên Ngạo.
Hắn dùng một chiêu kiếm trận Hắc Liên hóa giải công kích của bốn Phân Thần Cảnh sơ kỳ.
Thực lực cỡ này đủ để ngạo thị quần hùng.
Lúc này thái tử Giao Long hét lên với Quan Thiên Ngạo: "Thủy!"
Quan Thiên Ngạo lấy lại phản ứng, ánh mắt sáng ngời, tay vung trận kỳ miệng ngâm nga: "Ngũ Hành Chi Thủy, lên!”
Thoáng chốc, khắp trận Luyện Thiên nổi lên mưa phùn lất phất, chẳng lâu sau đã trút xuống như thác.
Tinh thần Tam Đại Hải Yêu bỗng chấn động, sắc mặt Quan Thiên Ngạo đầy vui vẻ, hắn ta biết Hải Yêu gặp Thủy như cá gặp nước, trong trận Luyện Thiên có Vũ Thư gia tăng sức mạnh của chúng, có thể khiến sức chiến đấu của họ tăng lên một mảng lớn.
Dương Bách Xuyên khẽ nhíu mày, hắn cũng biết rõ biến hóa trong này.
Bốn người đối phó hắn, Quan Thiên Ngạo thao túng trận pháp quấy rầy, Tam Đại Hải Yêu thì ra tay công kích. Bốn tên Phân Thần Cảnh đấu với một mình hắn, hơn nữa còn có trận pháp tồn tại, đúng là không nên khinh thường.
Chẳng qua Dương Bách Xuyên cũng không sợ hãi lắm.
Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả mánh khóe đều chỉ như hổ giấy mà thôi.
Một kích kiếm trận Hắc Liên vừa rồi đủ để chứng minh tất cả.
Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua Tam Đại Hải Yêu, cuối cùng dừng lại trên người Quan Thiên Ngạo, theo hắn thấy trong bốn tên này, biến số lớn nhất vẫn là Quan Thiên Ngạo.
Gã Thiếu cung chủ Bổ Thiên Cung này đang nắm giữ trận Luyện Thiên trong tay, tuy hiện tại vẫn chưa gây ra tổn thương tổn thật sự gì nhưng đủ để thả ám chiêu ngáng chân hắn.
Sức mạnh cường đại đến đâu vẫn có thể ngăn cản nhưng ném đá giấu tay thì lại rất khó đề phòng, Dương Bách Xuyên luôn cảm thấy trận Luyện Thiên trên tay Quan Thiên Ngạo vẫn chưa phát huy ra được thực lực chân chính, trong lòng không ngừng lo lắng.
Vì vậy hắn muốn giết chết Quan Thiên Ngạo trước, Tam Đại Hải Yêu kia thì tạm thời không cần phải lo lắng.
Chỉ có Quan Thiên Ngạo là Nhân tộc, sự hiểu biết giữa người với người với nhau càng đáng sợ hơn Yêu tộc rất nhiều.
Mà lúc này, Quan Thiên Ngạo bị ánh mắt bén như dao câu của Dương Bách Xuyên quét qua, cả người không nhịn được run lên, cứ có cảm giác bị rắn độc mãnh thú nhìn chằm chằm.
Hắn ta sợ sệt, vung trận kỳ: "Vũ Thủy Khốn Long, tụ lại cho ta."
Quan Thiên Ngạo vừa dứt lời, nước mưa bỗng tạo thành hình quả cầu, hội tụ lại quanh người Dương Bách Xuyên từ bốn phương tám phương hướng.
"Hừ!"
Dương Bách Xuyên hừ một tiếng, tay phải biến thành chưởng, đánh vào màn nước vừa tụ lại trước mặt.
"Ầm!"
Sau một chưởng, màn nước ngưng tụ đã bị hắn đánh tan.
Thế nhưng không đợi hắn vui vẻ, màn nước đã tụ lại, một chưởng này của hắn như đánh vào bông.
Lần này sắc mặt Dương Bách Xuyên đã thay đổi.
Chưởng lực của hắn vừa mạnh vừa nhanh nhưng thuộc tính của nước vốn âm nhu, nhu khắc cương, có vẻ dùng lực mạnh chống lại nước không hợp lý lắm
"Các ngươi còn không ra tay thì đợi đến khi nào? "Quan Thiên Ngạo cầm trận kỳ không ngừng điều động lực lượng nước mưa chậm rãi tới gần Dương Bách Xuyên, đồng thời gầm lên với tam đại Yêu Tu.
Tam đại Hải Yêu liếc nhau, từng tên bày ra khuôn mặt dữ tợn.
Dương Bách Xuyên bị nước vây nhốt chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với chúng, nước cản trở Dương Bách Xuyên nhưng lại gia tăng sức mạnh của tam đại Hải Yêu.
Bọn chúng là Hải Yêu, gặp nước rất có lợi.
Trước đó Quan Thiên Ngạo công kích bằng hỏa diễm, ngược lại Dương Bách Xuyên biến thành chướng ngại vật đối với tam đại Hải Yêu.
"Gào!"