Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 239: Bảy Roi xin cáo từ."






Trần Bảy Roi chỉ từng đọc nội dung liên quan đến Tiên Thiên trong bản ghi chép của gia tộc. Trong giới võ cổ ngày nay, Tiên Thiên chính là thần thoại, đến giờ hắn vẫn chưa từng nghe nói giới võ cổ có Tiên Thiên tồn tại.

Mà luồng nội lực mênh mông như biển của Dương Bách Xuyên khiến Trần Bảy Roi suy đoán anh là nhân vật thần thoại Tiên Thiên.

Hắn càng thêm kính trọng Dương Bách Xuyên.

Giờ khắc này Dương Bách Xuyên không biết rằng chân khí trong cơ thể bị Trần Bảy Roi hiểu lầm là nội lực mạnh mẽ thuần khiết, anh đã trở thành thần thoại Tiên Thiên trong giới võ cổ giả, đối phương càng thêm sùng bái anh.

Lúc này Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng động bèn mở mắt ra, hai mắt phóng ra tia sáng xa một mét mới biến mất. Đây là tinh khí chỉ người tu chân mới có, tu vi càng cao thì tinh khí càng sáng, khoảng cách phóng ra ngoài càng xa, cuối cùng đạt tới thần thông giống như thiên nhãn. Đương nhiên hiện giờ Dương Bách Xuyên vẫn còn cách thần thông rất xa, nhưng vẫn dọa người vẫn luôn chờ bên cạnh không dám quấy rầy anh tu luyện là Trần Bảy Roi sợ chết khiếp.

Sau khi tỉnh dậy phát hiện Dương Bách Xuyên đang tĩnh tọa, Trần Bảy Roi không dám quấy rầy, chỉ có thể đứng dậy quan sát và chờ anh tỉnh lại.

Ai ngờ hắn vừa mới đứng dậy thì thấy Dương Bách Xuyên mở mắt ra, tiếp đó trong mắt phóng ra hai tia sáng giống như hóa thành thực chất, lần này suýt dọa chết Trần Bảy Roi luôn.

Trần Bảy Roi vô thức quỳ xuống, trong lòng đã hoàn toàn coi Dương Bách Xuyên là nhân vật thần thoại Tiên Thiên vượt trên Ám Kình trong truyền thuyết võ cổ giả.

Dương Bách Xuyên nhìn Trần Bảy Roi quỳ dưới đất, gượng cười bảo: "Anh Trần làm gì vậy, mau đứng lên đi."

Nhưng Trần Bảy Roi đã kiên quyết coi anh là thần, vội vàng đáp lời: "Sư phụ có công lực hơn người, sau này ngài tuyệt đối đừng gọi tôi là anh Trần nữa, nếu muốn thì ngài có thể gọi tôi là thằng Bảy hoặc Bảy đều được. Kiếp này Trần Bảy Roi gặp được sư phụ đúng là phúc ba đời. Một viên đan dược một Ám Kình, Bảy Roi dập đầu cảm tạ ơn đức của sư phụ."

Dứt lời hắn dập đầu lạy Dương Bách Xuyên ba lần rồi mới đứng dậy, sau đó nói: "Sư phụ, nếu ngài không dặn dò gì khác thì Bảy Roi lập tức về nhà thu xếp, tìm người xây dựng cải tạo nông thôn mới. Sư phụ không cần quan tâm đến việc này, mọi việc cứ giao cho Bảy Roi xử lý."

Dương Bách Xuyên mờ mịt nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Trần Bảy Roi, ngơ ngác gật đầu: "Trước mắt không có việc gì ngoài chuyện xây dựng thôn kiến trúc. Như vậy thì làm phiền anh Trần."

"Cầu xin sư phụ đừng gọi tôi là anh nữa, tôi giảm thọ mất."

"Hix, được thôi, tôi gọi anh là Bảy nhé!"

"Vâng. Bảy Roi xin phép cáo từ trước, buổi chiều tôi lại đến phục vụ sư phụ."

"Ôi đừng vội, anh ăn cơm đã rồi hẵng đi cũng không muộn."

"Không cần, chuyện của tiên sinh là chuyện lớn. Bảy Roi xin cáo từ."

Trần Bảy Roi nói xong, vội vàng rời đi.

Dương Bách Xuyên cười gượng nhìn hắn rời đi, không hiểu tại sao sau một đêm Trần Bảy Roi lại cung kính với mình như vậy, có thể nói là quá cuồng nhiệt.

Dương Bách Xuyên ăn sáng xong, cầm châm cứu định đến nhà Viên Kim Phượng để châm cứu chữa trị chân cho mẹ cô ấy, nhưng bị em gái Dương San San cản lại: "Anh ơi từ từ hẵng đi, anh mau tìm Hương Hương về cho em đi!"

Dương Bách Xuyên nghe em gái nói vậy thì cười khổ trong lòng. Lúc về quê anh mang con chồn theo. Sau khi anh về đến nhà, tối hôm ấy con chồn Hương Hương hệt như ngựa hoang đứt cương, ngày nào cũng chui vào núi không về, thỉnh thoảng buổi tối nó mới xuất hiện, nhưng đến sáng hôm sau kiểu gì cũng biến mất không còn tăm hơi.

chapter content