Chỉ có đi theo hắn, hắn mới có thể bảo vệ an nguy cho tiểu rùa đen.
Chờ đến khi gặp được tộc nhân trong miệng tiểu rùa đen, sau đó thả hắn cũng không muộn.
Nhưng… Đến lúc đó lại xem tình huống, dù sao trong lòng Dương Bách Xuyên từng có suy nghĩ đánh cướp Hải tộc.
Cũng không biết tiểu rùa đen gặp phải Dương Bách Xuyên là may mắn hay bất hạnh/
Dương Bách Xuyên và tiểu rùa đen đi xuyên qua rừng đá, giọt ma khí trong lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng hắn cũng không khỏi cẩn thận hơn.
Ma khí càng mãnh liệt chứng tỏ Quan Thiên Ngạo cách đó không xa.
Hắn không dám đảm bảo dùng thuật Huyết Luyện truy tung ngược lại Quan Thiên Ngạo có bị hắn ta phát hiện hay không, dù sao ma khí chính là ấn ký của Quan Thiên Ngạo, có chút dị động, chủ nhân của ma khí sẽ phát hiện.
Nếu Quan Thiên Ngạo phát hiện hắn truy tung, khả năng cao hắn ta sẽ bày một bẫy rập chờ hắn đi vào.
Nhưng dưới tình huống như vậy, Dương Bách Xuyên cũng không còn cách nào.
Cho dù đây thật sự là âm mưu của Quan Thiên Ngạo, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu đi tiếp, cần thiết phải cứu được Diệp Vô Tâm.
Dương Bách Xuyên dẫn theo tiểu rùa đen đi hết một canh giờ, ngẩng đầu lên nhìn thấy đã đi đến dưới sào huyệt Thao Thiết, rừng đá ở nơi này càng thêm khổng lồ.
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên và tiểu rùa đen đi xuyên qua một động đá, đột nhiên lại xuất hiện ở một bãi đất trống hơn trăm mét vuông.
“Vô Tâm ~” Dương Bách Xuyên nhìn thấy thân ảnh của Diệp Vô Tâm bị cột trên cột đá phía trước, hiển nhiên là bị người dùng pháp thuật cột vào cột đá.
Xung quanh đất trống là từng hàng rừng đá cao ba trượng vây thành một hình tròn, bốn phía ngoại trừ động đá đi vào, tất cả đều ở trạng thái phong bế.
Sau khi nhìn thấy Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên kêu to một tiếng, nhưng Diệp Vô Tâm lại không trả lời, trên mặt xuất hiện sự nôn nóng, hiển nhiên nàng bị người phong ấn tu vi, không nói được.
Nhìn đến đây Dương Bách Xuyên biết nơi này có bẫy.
Mặc kệ ra sao, nếu tìm được Diệp Vô Tâm rồi thì dễ làm, cảnh giác quan sát bốn phía, không phát hiện sự tồn tại của những người khác, Dương Bách Xuyên bước về phía Diệp Vô Tâm.
Rất nhanh đã đi đến bên người Diệp Vô Tâm, đánh giá, quả nhiên, Diệp Vô Tâm bị người phong ấn tu vi, không nói được, bị treo trên cột đá.
Giơ tay tung ra một chưởng đánh vỡ cấm chế trên người nàng.
“Ầm ầm ~”
Sau một tiếng nổ, Diệp Vô Tâm rơi xuống từ cột đá, Dương Bách Xuyên ôm lấy nàng, lúc này Diệp Vô Tâm bị phong ấn tu vi, trên mặt càng thêm sốt ruột, muốn nói điều gì đó nhưng lại không mở miệng được.
“Đừng gấp, ta cởi bỏ phong ấn cho ngươi.” Nói xong, Dương Bách Xuyên đánh vỡ bảy phong ấn trên người nàng, loại phong ấn này không quá cường đại, Dương Bách Xuyên dễ dàng phá vỡ.
Sau khi khôi phục tự do, Diệp Vô Tâm vội vàng nói: “Vân Xuyên, đi mau, tên khốn Quan Thiên Ngạo kia liên hợp với Hải yêu để giết ngươi.”
“Ha ha ha ~ muốn chạy, chậm.”
Đúng lúc này, âm thanh của Quan Thiên Ngạo vang lên.
Ngay sau đó là một trận ầm ầm ầm, đỉnh đầu tối sầm lại.
Dương Bách Xuyên đã đoán trước được mọi chuyện sẽ không đơn giản, nên không quá giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một trận pháp kết giới trong suốt, có bốn người đứng ở cửa động, cầm đầu là Quan Thiên Ngạo.
Ba người còn lại tản ra yêu khí dày đặc, hiển nhiên là Yêu tộc.
“Hừ ~”
Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không kinh hoảng, phi người tung một quyền vào kết giới trên đỉnh đầu.
“Ầm đùng ~”
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, vậy mà kết giới chỉ vặn vẹo một chút, không tan vỡ.
Cuối cùng sắc mặt của Dương Bách Xuyên cũng thay đổi.
Hắn quá khinh thường trận pháp kết giới này.
Tiếng cười càn rỡ của Quan Thiên Ngạo vang lên, âm độc nói: “Đừng lao lực, đây là trận Luyện Thiên của Bổ Thiên Cung, dùng 36 linh bảo mượn căn cơ rừng đá ở đây để bố trí, không ngừng hấp thu lực lượng huyết sát để củng cố uy lực của trận pháp. Ta có lá cờ thao tác trận pháp này trong tay, ngươi không thể phá được, hôm nay ngươi chết chắc rồi.”