Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2340




Theo hiểu biết của Dương Bách Xuyên về Trùng Tử, qua một trăm năm nếu Trùng Tử dẫn Viên Viên lén lút chạy trốn thì quả thật không phải chuyện gì to tát.

Không ngờ con bé chạy tới vương quốc Mạo Hiểm lại được Trịnh Bân Bân coi trọng thiên phú.

Ban đầu hắn rất ngạc nhiên, bây giờ xem ra Triệu Nam cũng đồng ý cho con gái Viên Viên làm đồ đệ của Trịnh Bân Bân, mà Trịnh Bân Bân không giống đang nói đùa.

Đã vậy thì đồng ý thôi.



Chẳng có gì không tốt cả. Trịnh Bân Bân đã nhận được truyền thừa của vua Mạo Hiểm, đúng là có chút bản lĩnh. Vả lại mấy đứa trẻ đều quá buông thả, tìm sư phụ dạy dỗ không phải là chuyện xấu.

Vì thế Dương Bách Xuyên gật đầu đồng ý cho Trịnh Bân Bân nhận con gái Viên Viên làm đồ đệ. Trịnh Bân Bân rất vui, tươi cười hớn hở. Nhưng Dương Bách Xuyên cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không biết sai ở đâu.

Trước mắt cứ như vậy đã.

Tuy nhiên, hắn không ngờ sau này Trịnh Bân Bân sẽ đưa ra một quyết định nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Đương nhiên quyết định này liên quan đến Viên Viên.

Tạm thời không đề cập tới chuyện này. Dương Bách Xuyên không nán lại Vân Môn nữa. Có Diệp Vô Tâm, giờ lại thêm Trịnh Bân Bân, mấy người phụ nữ túm tụm lại một chỗ thật sự khiến hắn đau đầu.

Ba ngày sau, Dương Bách Xuyên dặn dò một số việc rồi lập tức lên đường đi Đại Hoang.

Hắn không dẫn theo ai hết, một mình dùng trận pháp truyền tống đi thẳng đến khu vực Đại Hoang.

Nơi hắn xuất hiện là trấn Băng Tuyết, một trấn nhỏ nằm giữa Đại Hoang và phía Bắc địa hạt Đại Sơn, cũng là một trấn có trận pháp truyền tống. Nơi này là điểm cuối khi tiến vào Đại Hoang.

Lúc này, cả trấn nhỏ tấp nập người qua kẻ lại. Các thế lực như là khách phiêu lưu, người tu chân, đệ tử các tông môn đi trải nghiệm, các thương hội lớn nhỏ... đều có thể bắt gặp ở đây.

Hiện tại trong Vân Môn cao thủ nhiều như mây, hai ông lão Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên đều là cảnh giới Phân Thần, lại thêm Bộ Thanh Mai cũng có tu vi cảnh giới Phân Thần thuộc đạo Quỷ tu. Có ba cao thủ cảnh giới Phân Thần tọa trấn, Vân Môn đã đứng vững ở Sơn Hải Giới.

Vì vậy lần này Dương Bách Xuyên đi xa rất thoải mái, không giống hồi trước mỗi lần ra ngoài đều phải lo lắng cho sự an nguy của mọi người trong Vân Môn.

Lần này hắn đến Đại Hoang có thể nói là lần thoải mái nhất từ trước tới giờ.

Ban đầu hắn định dẫn theo yêu vương Tiểu Bạch để thay cho đi bộ. Nhưng toàn thân nó lấp lóe ánh sáng bạc, không lẫn tạp sắc. Từ khi Diệp Vô Tâm trả lại yêu vương Tiểu Bạch cho hắn, cháu ngoại Tiểu Mạn Mạn đã thích mê, cứ quấn lấy người cậu này xin xỏ. Dương Bách Xuyên bèn giải trừ khế ước với yêu vương Tiểu Bạch, cho Tiểu Mạn Mạn và yêu vương Tiểu Bạch ký kết khế ước thần hồn. Vì thế, hiện giờ yêu vương Tiểu Bạch đã có chủ nhân mới là Tiểu Mạn Mạn.

Lần này Dương Bách Xuyên đi ra ngoài một mình, vô cùng thoải mái.

Ai dè hắn mới bước ra khỏi trận pháp truyền tống đã trông thấy một người quen.

"Sao ngươi lại ở đây?" Dương Bách Xuyên hơi nhức đầu.

"Sao ta lại không thể ở đây? Đúng lúc ta có việc muốn đi Đại Hoang.”

Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Vô Tâm.

Rõ ràng là lúc Dương Bách Xuyên đi, nàng vẫn đang ở Vân Môn ra vẻ muốn sống lâu dài. Nào ngờ mới chớp mắt nàng đã rời đi sớm hơn cả mình.

Nghe nàng nói vậy, Dương Bách Xuyên thầm cười khổ, ít nhiều gì cũng đoán được suy nghĩ của đối phương. Nhưng mà... trong lòng hắn rất mâu thuẫn.

"Không được càn quấy! Ta muốn đi Đại Hoang, đó là địa bàn của Yêu tộc, không phải địa bàn của Nhân tộc, ngươi tới đó rất nguy hiểm. Nếu ngươi thật sự không có việc gì thì về nhà sớm đi.”

Dương Bách Xuyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cứng rắn nói.

Hắn không phủ nhận tận sâu trong lòng mình có hảo cảm với Diệp Vô Tâm, từ hơn trăm năm trước đã vậy.

Nhưng bây giờ hắn đã có nhiều hồng nhan tri kỷ ở Vân Môn, hắn không biết mình dây dưa với Diệp Vô Tâm liệu có hại nàng hay không.

Tâm tư của Diệp Vô Tâm rõ rành rành ra đó, nếu không thì sao nàng lại chủ động tìm mình. Hôm nay mình đi Đại Hoang, nàng còn đi trước chờ mình, nói là đi Đại Hoang có việc. Nàng nói vậy, nhưng Dương Bách Xuyên đâu phải trẻ con.

Diệp Vô Tâm lườm Dương Bách Xuyên: "Ngươi nghĩ gì thế? Lần này ta đến Đại Hoang dưới danh nghĩa gia tộc. Thương hội Thiên Diệp chúng ta và Yêu tộc ở Đại Hoang có quan hệ lợi ích. Lần này ta đại diện cho gia tộc đi gặp một vị yêu vương, chẳng liên quan gì đến ngươi hết, đừng tự mình đa tình.”

"Thật sao?" Dương Bách Xuyên nửa tin nửa ngờ.

"Ngươi nhìn đi, đó là người của thương hội chúng ta chờ ở đây đấy." Diệp Vô Tâm chỉ ra đằng sau.

Quả nhiên Dương Bách Xuyên trông thấy một con thuyền phi hành dài hơn mấy trăm mét, bên trên treo cờ của thương hội Thiên Diệp.

"Được rồi, vậy... ngươi làm việc của mình đi, ta đi trước." Dương Bách Xuyên không muốn dây dưa với Diệp Vô Tâm quá nhiều vì sợ làm nàng tổn thương tình cảm.