Sau khi Dương Bách Xuyên biến mất ở đại điện, mấy người phụ nữ đều nhíu mày.
"Chúng ta cũng đi xem thần thánh phương nào nhé?" Lâm Hoan đề nghị.
"Đi chứ, xem tỷ muội tương lai của chúng ta nào!" Triệu Nam nghiến răng nghiến lợi.
...
Khi Dương Bách Xuyên xuất hiện trước mặt Diệp Vô Tâm, Diệp Vô Tâm thoáng run lên. Hơn trăm năm qua đi, nàng vẫn không quên được tên khốn trước mặt. Ban đầu nàng không biết Vân Môn, cũng không để ý, đa số thời gian nàng đều tu luyện, mấy năm gần đây nàng đã nghe nói về Vân Môn.
Dạo trước nàng nghe ngóng mới biết môn chủ Vân Môn là Dương Bách Xuyên, điều này làm cho Diệp Vô Tâm không bình tĩnh nổi, định tới xem thử rốt cuộc đối phương có phải là Dương Bách Xuyên hay không.
Cho đến mấy ngày trước gặp mấy tiểu bối, Diệp Vô Tâm mới chắc chắn môn chủ Vân Môn ở châu Tây Sơn chính là Dương Bách Xuyên. Bởi vì nàng nghe thấy rất nhiều từ ngữ quen thuộc từ Độc Cô Hối, năm xưa Dương Bách Xuyên đã giải thích cho nàng rất nhiều từ lạ. Đây cũng là lý do tại sao Diệp Vô Tâm không gây phiền phức cho mấy người Độc Cô Hối.
Sau đó, nàng thông qua trận pháp truyền tống tới thẳng Vân Môn.
"Chủ nhân, ta cứ tưởng ngài chết rồi!”
Khi Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm đang nhìn nhau, một giọng nói kích động vang lên.
Đốm sáng trắng lóe lên, một con chim màu trắng to lớn xuất hiện trong tầm mắt Dương Bách Xuyên.
"Tiểu Bạch!”
Dương Bách Xuyên nở nụ cười. Con chim trắng này đúng là Lôi Điểu biến dị, tọa kỵ mà hắn thu phục năm đó - yêu vương Tiểu Bạch.
Năm đó trong động tiên La Phù, yêu vương Tiểu Bạch bị Dương Bách Xuyên phái đi bảo vệ Diệp Vô Tâm, từ đó đến sau trận chiến ở thành Yêu Quang, hắn không gặp lại nó.
Dù sao tọa kỵ của mình cũng có khế ước linh hồn, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thân thiết khi nhìn thấy yêu vương Tiểu Bạch.
Mấy trăm năm không gặp, tu vi của cả Diệp Vô Tâm lẫn yêu vương Tiểu Bạch đều đã bước vào cảnh giới Xuất Khiếu.
Có lẽ nhiều năm không gặp nên yêu vương Tiểu Bạch trở nên lắm lời khiến Dương Bách Xuyên nhức đầu, bèn đá văng nó, sau đó chào hỏi Diệp Vô Tâm. Dù sao người đến nhà là khách, bất kể dùng lý do đi chăng nữa, có phải là đòi lẽ phải hay không đều không quan trọng.
"Đã lâu không gặp!”
"Đã lâu không gặp!”
Hai người gặp nhau, nói câu đầu tiên.
Diệp Vô Tâm có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn Dương Bách Xuyên đứng trước mặt, nàng lại không biết nói gì.
"Ngươi...”
"Ngươi...”
Hai người lên tiếng cùng lúc.
"Ngươi nói trước đi!”
"Ngươi nói trước đi!”
Sau đó hai ngươi đều nở nụ cười.
Dù sao Dương Bách Xuyên cũng là chủ nhà, bèn mỉm cười nói: "Đi thôi, vào trong môn rồi nói tiếp.”
"Được." Diệp Vô Tâm gật đầu.
Hai người vừa đi vừa nói, yêu vương Tiểu Bạch bị Dương Bách Xuyên đạp bay, tủi thân đi theo phía sau hai người.
Diệp Vô Tâm hỏi chuyện năm đó, Dương Bách Xuyên trả lời vắn tắt, hai người đều thổn thức không thôi.
Khi Dương Bách Xuyên hỏi chuyện đòi lẽ phải, Diệp Vô Tâm nở nụ cười xinh đẹp: "Mấy đệ tử của ngươi đúng là to gan. Ngươi có biết không, mấy người bọn họ bôi nhọ trưởng lão của hiệp hội doanh nghiệp chúng ta, nói trưởng lão của thương hội chúng ta lừa đan dược của họ. Bốn người hợp sức gây sự với thương hội, ầm ĩ tới nỗi cả thành Lăng Tuyệt đều náo nhiệt, chọc cho trưởng lão thương hội tức gần chết.
Nếu không phải ta vừa lúc nghe thấy bọn họ nói một số từ ngữ quê hương của ngươi, cảm thấy rất giống ngươi, bèn ra mặt ngăn cản, thì mấy người bọn họ kiểu gì cũng thua thảm hại. Hôm đó là ngày thương hội kiểm kê, mấy đại trưởng lão của tổng bộ thương hội chúng ta đều có mặt. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ to gan như thế, không biết tại sao ngươi lại yên tâm cho bọn họ ra ngoài?