Trịnh Bân Bân nhìn bóng dáng rời đi của Dương Bách Xuyên, thân hình dần biến mất phía chân trời, lẩm bẩm: “Bách Xuyên, ngươi đã cho ta một lựa chọn khó khăn, di nguyện của tổ tiên và ngươi, ta đều không muốn mất đi.”
Trịnh Bân Bân nhỏ giọng nói thầm, trong ánh mắt tràn đầy sự rối rắm, nhưng ngay sau đó nàng ta lại phục hồi lại như cũ, hai tròng mắt chỉ còn lại sự kiên định.
Nàng ta nhìn binh tướng đang quỳ gối bốn phía, lạnh lẽo nói: “Tứ đại Túc Lão đâu?”
“Nguyện ý nghe mệnh lệnh của thiếu chủ.” Bốn gã Túc Lão chiến đấu đi theo Trịnh Diêm Vương lúc trước tiến lên.
“Dẫn người đi dẹp loạn, Viên Nhật Tân và Tiền Bất Nhẫn ở cùng một chỗ, giết chết toàn bộ, kẻ nào vào thành dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của giết không tha, đi thôi.” Lúc này trong giọng nói của Trịnh Bân Bân không hề có tình cảm, tràn ngập sát ý.
“Tuân mệnh.”
Mấy ngày nay vương thành Mạo Hiểm đầy sóng gió.
Xong việc Dương Bách Xuyên nghe nói Trịnh Bân Bân chém giết mấy vạn người ở vương thành Mạo Hiểm, máu chảy thành sông, mấy thế lực Túc Lão đi theo Viên Nhật Tân và Tiền Bất Nhẫn đều bị Trịnh Bân Bân giết sạch, các thế lực lớn bé trong vương thành, kẻ thần phục sống, kẻ đối nghịch chết, có thể giết đều giết.
Toàn bộ vương thành Mạo Hiểm được thống nhất, Trịnh Bân Bân tuyên bố lại lần nữa thành lập vương quốc Mạo Hiểm, bước lên vương vị, xưng - Mạo Hiểm Nữ Vương.
Tất nhiên xong việc Dương Bách Xuyên mới biết được những chuyện này.
Sau khi hắn và Mạnh Trường Thanh, Dương Vấn Thiên trở về, hạ lệnh mở ra đại trận bảo vệ, toàn bộ vùng cấm Nam Bộ đều bao phủ trong trận pháp, chỉ có đệ tử Vân Môn cầm trận phù mới có thể ra vào tự do.
Dương Bách Xuyên thấy được quyết tâm thành lập lại vương quốc Mạo Hiểm từ trong ánh mắt của Trịnh Bân Bân, vì vậy không thể không phòng, chỉ có thể mở ra đại trận. Dù sao sau khi mở ra trận pháo, có hai cao thủ trận pháo Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên trấn giữ, cho dù Trịnh Bân Bân có thực lực Phân Thần cảnh hậu kỳ cũng đừng nghĩ mạnh mẽ phá trận,
Vùng cấm Nam Bộ là địa bàn Vân Môn, là căn cơ của Vân Môn ở Sơn Hải Giới, trời có rách Dương Bách Xuyên cũng không giao ra.
Vì vậy sau khi trận pháp mở ra, Dương Bách Xuyên không hề để ý đến chuyện của vương thành Mạo Hiểm, hắn chuẩn bị bế quan.
Dương Bách Xuyên chuẩn bị bế quan tìm hiểu kiếm quyết Hắc Liên, sau khi đến Sơn Hải Giới, hắn chưa từng chính thức tu luyện, tu vi tăng lên quá nhanh cũng cảm giác cảnh giới của bản thân không vững, cần một lần bế quan tu luyện để hóa giải.
Trước khi bế quan, tuyên bố Dương Vấn Thiên là trưởng lão Vân Môn, đây là Dương Vấn Thiên tự mình đi tìm Dương Bách Xuyên muốn gia nhập Vân Môn, Dương Bách Xuyên cầu mà không được.
Dù sao cũng là cao thủ Phân Thần cảnh, lại là sư phụ của cha mình, đều là người một nhà, có Dương Vấn Thiên gia nhập, Vân Môn nhiều thêm một tầng đảm bảo.
Một chuyện khác là nhờ người kiến tạo cung điện tu luyện cho Bộ Thanh Mai.
Hiện tại Bộ Thanh Mạo vẫn ở trong m Sát Trụ, chỉ có hoàn toàn luyện hóa được m Sát Trụ, nàng mới có thể rời khỏi m Sát Trụ.
Dương Bách Xuyên kiến tạo một cung điện m Sát ở trong sơn cốc âm hàn trong núi Dao Trì cho Bộ Thanh Mai, dọn m Sát Trụ từ hồ Càn Khôn ra, để vào trong cung điện m Sát, làm Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên bày một trận pháp sát khí, sáng tạo một đạo tràng tu luyện của quỷ tu.
Sau khi bàn giao công việc xong đã là một tháng sau, hôm nay Dương Bách Xuyên quyết định bế quan, mọi chuyện lớn nhỏ trong Vân Môn đều giao hết cho vài vị trưởng lão và mấy người Lục Tuyết Hi.
Nơi bế quan của Dương Bách Xuyên vẫn là động Kim Ô. . truyen bac chien
Lần bế quan này sẽ là một lần tổng kết từ khi chính mình tu chân đến nay.
Trước kia Dương Bách Xuyên vẫn chưa cảm nhận được gì, nhưng sau khi tu vi không ngừng đột phá lên Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, hắn cảm nhận được tâm cảnh của bản thân không xong.
Lý do là vì tu luyện quá nhanh, chỉ lo hấp thu chân khí, ngược lại cảnh giới hạ xuống, làm cho tu vi cảnh giới không đủ, tâm cảnh không vững sẽ dẫn đến tâm ma, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hắn biết người khác tu luyện đến Xuất Khiếu đại viên mãn ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm, còn hắn từ khi tu luyện đến khi tu vi đạt đến Xuất Khiếu đại viên mãn cũng chỉ mất bảy tám chục năm.
Thật sự quá biến thái.
Quá mức chú trọng vào thực lực xem nhẹ tâm cảnh.