Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2309




Cảnh giới hiện tại của Trịnh Bân Bân cũng giống như hắn.

Nhưng nàng ta rõ ràng chỉ là Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, sao có thể thi triển được một chưởng với sức mạnh cường đại như vậy chứ?

Cách giải thích duy nhất là Trịnh Bân Bân đã luyện hóa được phân thân thuần dương.

Nhưng với cảnh giới tu vi như vậy, Dương Bách Xuyên không thể hiểu được làm sao nàng ta có thể luyện hóa nổi một phân thân thuần dương cường đại chứ? Thậm chí một chưởng vừa giáng xuống từ trên trời ấy đã nhẹ nhàng chụp tan cơn lốc của Tiền Bất Nhẫn, rõ ràng là do Trịnh Bân Bân thi triển ra rồi.

Ở trong sân vào lúc này cũng không có cao thủ nào khác cả.

Hiện tại Trịnh Bân Bân đứng ở trước mặt, đối diện với Tiền Bất Nhẫn, điều đó chỉ có thể chứng rỏ rằng Trịnh Bân Bân có thực lực đủ để chiến đấu với một cao thủ Phân Thần cảnh trung kỳ như Tiền Bất Nhẫn.

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Một người có tu vi Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn luyện hóa một phân thân thuần dương, là có thể đối đầu với cao thủ Phân Thần cảnh trung kỳ ư?



Nghe hết sức khó tin, càng không có khả năng, nhưng sự thật đang bày ra ngay trước mắt, thực sự là như vậy.

"Tiền Bất Nhẫn, ngươi đáng chết."

Trịnh Bân Bân lạnh giọng nói, không mang theo chút cảm xúc nào.

Dương Bách Xuyên nghe thấy nàng ta nói mà lạnh ngắt cả người.

Giờ thì có trò hay để xem rồi, tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn thấy Trịnh Bân Bân thi triển thủ đoạn đỉnh cao ấy, cũng chưa được nhìn thấy phân thân thuần dương, nhưng Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận rằng hôm nay Trịnh Bân Bân có thể giết chết được Tiền Bất Nhẫn.

"Hừ... gia gia ngươi - Trịnh Diêm Vương đã chết ở trong tay lão phu, chứ đừng nói tới một nha đầu tóc vàng như ngươi, ngươi có thể ra khỏi Thần Điện, xem ra ngươi đã luyện hóa được phân thân thuần dương. Vậy thì để lão phu thỉnh giáo phân thân thuần dương của Mạo Hiểm Vương, xem thử sau khi bị một nha đầu như ngươi luyện hóa có phải sẽ biến thành phân thân âm dương hay không..."

Tuy rằng ngoài miệng Tiền Bất Nhẫn nói rất nhẹ nhàng nhưng thật ra trong lòng ông ta lại đang khiếp sợ. Lúc thử dò xét Trịnh Bân Bân, thật ra ông ta không hề nhìn thấy rõ một chưởng giáng xuống từ trên trời lúc nãy, thậm chí còn không cảm giác được nó, đợi đến lúc phát hiện ra rồi, một chưởng khổng lồ từ trên không trung đã đánh bay một chưởng tấn công Phong Lôi Tề Minh của ông ta, sau đó không biết từ khi nào ông ta lại nhìn thấy Trịnh Bân Bân xuất hiện trước mắt mình, điều này khiến cho Tiền Bất Nhẫn cảm thấy sợ hãi.

Trịnh Bân Bân ở trong mắt Dương Bách Xuyên bắt đầu cử động, nhưng nàng ta chỉ cử động một bàn tay.

Chỉ thấy tay trái của Trịnh Bân Bân khẽ lật, ánh sáng vàng trong tay nàng ta bừng lên mãnh liệt, bỗng nhiên tung một chưởng về phía Tiền Bất Nhẫn.

Tung một chưởng giữa không trung, những gì Dương Bách Xuyên nhìn thấy trong tầm mắt của mình là một bàn tay phát sáng dần được hình thành, càng lúc càng lớn, từ một bàn tay bình thường, đón gió biến lớn, hóa thành một bàn tay to bằng cái cối xay, hơn nữa trong mơ hồ Dương Bách Xuyên còn nhìn thấy bên trong một chưởng khổng lồ ánh vàng mà Trịnh Bân Bân tung ra có những hoa văn huyền ảo như ẩn như hiện.

Mà ngay tại thời khắc này, sắc mặt của Tiền Bất Nhẫn nghiêm lại, quạt Phong Lôi trong tay loé lên, một cơn gió lốc thật lớn lại hình thành một lần nữa, sau đó ông ta nhanh chóng lui về phía sau.

Rõ ràng là vì ông ta đã cảm nhận được một chưởng này của Trịnh Bân Bân có sức mạnh phi thường.

"Hừ..."

Chỉ nghe Trịnh Bân Bân hừ lạnh một tiếng, vung lên giữa không trung.

"Uỳnh..."

Cơn lốc của Tiền Bất Nhẫn trực tiếp bị bàn tay ánh vàng của nàng ta đánh bay.

Ngay sau đó Trịnh Bân Bân hóa chưởng thành trảo, chộp lấy giữa khoảng không.

"Ầm ầm ầm..."

Chộp thẳng về chỗ Tiền Bất Nhẫn.

Mà Tiền Bất Nhẫn lại gầm lên, không ngừng múa may quạt Phong Lôi trong tay tấn công một trảo của Trịnh Bân Bân.

Vang lên một tiếng động nặng nề.

"A... Vậy mà ngươi lại dung hợp với phân thân..."

"Rầm..."

Tiếng nói hoảng sợ của Tiền Bất Nhẫn hoàn toàn dừng lại.

Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh, Dương Vấn Thiên lại có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới cái bóng bàn tay khổng lồ của Trịnh Bân Bân, Tiền Bất Nhẫn không hề phản kháng lại được, trực tiếp bị một trảo của Trịnh Bân Bân bóp nổ.

Quạt Phong Lôi bị hất văng cũng bị nàng ta bắt được.

Bầu không khí trong sân tĩnh lặng.

Tĩnh lặng tựa như cái chết vậy.