Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2159: Không có gì to tát




Hồ Tiên Nhi vốn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hôm qua sau khi bị Viên Văn Thiên bắt, nàng biết là mình tiêu rồi. May mà Viên Văn Thiên tự nhận là tình thánh không dùng sức mạnh, chỉ nhốt nàng ở tòa nhà này.

Vốn dĩ Hồ Tiên Nhi rất tuyệt vọng, không ngờ sau một tiếng "rầm", Dương Bách Xuyên với mái tóc trắng lại xuất hiện trước mắt nàng. Mặc dù sau sự kiện ở bí địa Trường Bạch ngày xưa, đã mười năm rồi hai người không gặp nhau, Dương Bách Xuyên cũng đã bạc trắng mái đầu, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên Hồ Tiên Nhi vẫn nhận ra người xách Viên Văn Thiên như chó chết chính là Dương Bách Xuyên.

Hồ Tiên Nhi trông thấy Dương Bách Xuyên, nước mắt rơi không ngừng. Đây là nỗi niềm chua xót và ấm ức khi nhìn thấy bạn cũ.

"Tiên Nhi cô nương đừng sợ!" Gặp lại người bạn cũ thứ hai từng cùng nhau chém giết năm xưa, Dương Bách Xuyên cũng vô cùng thổn thức.

"Dương đại ca, ta..." Hồ Tiên Nhi đang định nói chuyện thì thấy Dương Bách Xuyên biến sắc, ngắt lời nàng: "Có chuyện gì thì để lát nữa nói sau. Ngươi đừng chống cự, chúng ta rời khỏi vương thành Mạo Hiểm rồi tính tiếp."



Nói xong Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, phủ lên Hồ Tiên Nhi thu nàng vào không gian bình Càn Khôn. Bởi vì trong linh thức hắn cảm nhận được một đợt sóng dao động khổng lồ.

Mạnh hơn hắn.

Hiện tại hắn có tu vi cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ, cho dù là cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn thì hắn cũng không sợ. Đợt sóng dao động xuất hiện trong linh thức mạnh hơn hắn, vậy thì chắc chắn là cao thủ cảnh giới Phân Thần.

Mà hắn đã nghe Trịnh Bân Bân nói ông nội của Viên Văn Thiên là người đức cao vọng trọng xếp thứ ba điện Mạo Hiểm, điện Mạo Hiểm thuộc ba thế lực lớn. Người xếp thứ ba, thứ chín và ông nội của Trịnh Bân Bân là Trịnh Diêm Vương đều là cường giả cảnh giới Phân Thần.

Lúc này người đến chắc chắn là người đức cao vọng trọng xếp thứ ba, cũng là ông nội của Viên Văn Thiên.

Dương Bách Xuyên không có thời gian ôn chuyện với Hồ Tiên Nhi, lập tức thu nàng vào không gian bình Càn Khôn mới là biện pháp ổn thỏa nhất.

Dương Bách Xuyên chưa từng đấu với cường giả cảnh giới Phân Thần, nhưng không hề lo lắng. Cho dù hắn có năng lực đấu với cao thủ cảnh giới Phân Thần đi chăng nữa, hắn cũng không có ý định làm vậy. Hắn không dám mạo hiểm.

Khi phát hiện khí tức mạnh mẽ xuất hiện, Dương Bách Xuyên dứt khoát thu Hồ Tiên Nhi vào không gian bình Càn Khôn, tay túm Viên Văn Thiên, vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công đến cực hạn, vèo một cái đã biến mất tại chỗ. Lúc này rời khỏi vương thành Mạo Hiểm là tốt nhất.

"Tên tiểu tặc to gan kia, thả cháu trai của ta ra thì ta sẽ tha chết cho ngươi."

Tiếng hét giận dữ phía sau vang vọng khắp vương thành Mạo Hiểm.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi, không thèm để ý. Hắn không giết Viên Văn Thiên, nắm lợi thế trong tay chính là để hiện tại lấy ra uy hiếp mà thôi, không có gì to tát.

m thanh nhân tạo bao quanh toàn thành, đây là bản lĩnh chỉ có đại tu pháp lực cao mới có bản lĩnh, Dương Bách Xuyên không dám thiếu cảnh giác, dùng hết thủ đoạn bắt lấy Viên Văn Thiên chạy như điên.

Viên Văn Thiên đã bắt giữ Hồ Tiên Nhi, xúc phạm Chiêm Khánh Nhân đã bị Dương Bách Xuyên phán tử hình ở trong lòng. Tuy nhiên khi biết được chuyện của Túc lão ở điện Mạo Hiểm từ trong miệng Trịnh Bân Bân nên mới giữ lại mạng chó của Viên Văn Thiên.

Chẳng may nếu như bị gia gia của Viên Văn Thiên, Túc lão điện Mạo Hiểm đuổi theo, hắn sẽ dùng Viên Văn Thiên để áp chế.

Gần như chưa đến mười phút, Dương Bách Xuyên đã xuất hiện ở cửa thành.

Nhưng có lẽ đã có được tin tức từ lâu nên ở cửa thành đã có tu sĩ Xuất Khiếu đứng gác.

Cũng may chỉ có một tu sĩ Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ dẫn đầu, hoàn toàn không đáng để Dương Bách Xuyên đặt vào mắt.

Cách thật xa, Dương Bách Xuyên tung Viên Hầu Lao Nguyệt Thủ, gầm lên: “Cút!”

Đối phương đã có chuẩn bị sẵn, bảy tám tên binh tướng Nguyên Anh cảnh đi theo phía sau tên tu sĩ Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ, đồng thời thi triển công kích tấn công Dương Bách Xuyên.

“Ầm đùng ~”

Công kích của hai bên va chạm vào nhau, phát ra âm thanh vang dội.

“A a a”

Đòn tấn công của đám người này cộng lại cũng không chiếm được lợi thế trong tay Dương Bách Xuyên, một đám bay ngược ra ngoài, trong miệng kêu thảm thiết, bao gồm tên tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ.

Dương Bách Xuyên ra khỏi cửa thành trong nháy mắt, không ham chiến.

Nhưng mặc dù những người này đều không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên nhưng cũng đã trở ngại thời gian của hắn.

Cũng ở một khắc gián đoạn này, sau khi Dương Bách Xuyên ra khỏi cửa thành, trong tầm mắt xuất hiện một lão giả mặc áo xanh, vẻ mặt nặng nề tối tăm nhìn Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên không kịp dừng lại bước chân, trong lòng kinh sợ, chỉ trong một khoảng thời gian gián đoạn, đối phương đã chặn hắn lại ở ngoài cửa thành, quỷ không biết thần không jau.

Dương Bách Xuyên dừng lại xuống tay bắt lấy Viên Văn Thiên, hắn ta vừa nhìn thấy lão giả lập tức kêu lớn: “Gia gia cứu ta…”

Tay dùng lực, âm thanh của Viên Văn Thiên hoàn toàn bị cứt đứt, suýt chút nữa bị Dương Bách Xuyên vặn gãy cổ.

Hắn nheo mắt lại nhìn sắc mặt của lão giả đối diện, quả nhiên lúc Viên Văn Thiên kêu to, sâu trong mắt của lão giả hiện lên sự thương tiếc rồi biến mất. Điều này làm trong lòng của Dương Bách Xuyên càng thêm kiên định vài phần, nhị thế tổ đều được một vị trưởng bối yêu thương, chính mình đoán không sai.

Chỉ cần có Viên Văn Thanh trong tay, hắn sẽ không sợ lão giả làm khó dễ.

Lúc này chỉ nghe lão giả chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu tử, mặc kệ ngươi đã làm chuyện gì, chỉ cần thả cháu trai của ta ra, lão phu đảm bảo sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ.”

Xem đối phương nói chuyện không nhanh không chậm, trên mặt không hề dao động, Dương Bách Xuyên thầm đánh giá đối phương là cáo già. Nếu không phải bắt giữ đến sự thương tiếc chợt lóe rồi biến mất của ông ta, người bình thường đối mặt với cường giả như vậy sẽ thật sự tin tưởng.

Nhưng Dương Bách Xuyên không dễ bị lừa, cười ha ha nói: “Ngươi bảo đảm?”