Trịnh Bân Bân cười khổ nói: “Xem ra thật sự đây là lần đầu tiên ngươi đi vào châu Tây Sơn, phi hành ở châu Tây Sơn có hai loại khả năng, loại đầu tiên là có tu vi cường đại, cường đại đến mức vượt xa tưởng tượng, vượt xa Phân Thần cảnh, thậm chí càng cao.
Loại thứ hai, có được pháp khí tàu bay thượng đẳng, nhưng chúng ta đều không có, hơn nữa pháp khí tàu bay thượng đẳng chí có một vài tông môn đứng đầu Sơn Hải Giới mới có.
Bởi vì sa mạc ở châu Tây Sơn có thể xuất hiện bão cát vô cùng cường đại bất cứ lúc nào, một khi phi hành lên không trung có thể sẽ chọc phải bão cát, vô cùng tà tính. Vì vậy chỉ cần là người biết qua về hoàn cảnh sa mạc châu Tây Sơn đều sẽ không phi hành, chỉ di chuyển trên lục địa sa mạc, hơn nữa phi hành tiêu hao lượng chân khí rất lớn, đi trên đất bằng an toàn hơn.”
“Thì ra là vậy.” Dương Bách Xuyên cười khổ gật đầu, hắn thật sự là một tay mơ.
Năm người duỗi chân chạy, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nói về tốc độ, Dương Bách Xuyên và Hoa Liễu Tường có thân pháp thần thông nhanh nhất, nhưng không thi triển thân pháp thần thông, đều chạy cùng nhau. Đây cũng là yêu cầu của Trịnh Bân Bân, bởi vì nàng ta nói ở trong sa mạc nhìn như an toàn, thực ra lại vô cùng nguy hiểm. Không ai biết sẽ có xuất hiện tình huống nào, ngoại trừ hoàn cảnh tự nhiên, yêu thú sa mạc cũng vô cùng khó chơi.
Nhưng trong tay Trịnh Bân Bân có bản đồ, con đường đi đều tương đối an toàn, hơn nữa nói cho Dương Bách Xuyên, di chuyển trong sa mạc chắc chắn phải có bản đồ, chỗ nào trên bản đồ không được đánh dấu tuyệt đối không thể xông loạn, cho dù trong tay nàng ta có bản đồ cũng không an toàn tuyệt đối.
Hành trình đi đến vương thành Mạo Hiểm dài mười mấy ngàn dặm. Ở nơi cách chỗ bọn họ đang đứng ba ngàn dặm có một hẻm núi tên là Huyết Lang, đây là một trong những con đường bắt buộc phải đi qua, cũng là một nơi nguy hiểm bọn họ phải đối mặt. Lúc bốn người Trịnh Bân Bân đến đây, mất ba ngày mới đi qua được hẻm núi Huyết Lang dài hơn mười dặm, lúc đó Bạch Tiểu Sinh còn bị thương, nhưng cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Hẻm núi Huyết Lang, xem tên đoán nghĩa, là một loại lang yêu vô cùng khó chơi, bởi vì khát máu nên mới có cái tên Huyết Lang.
Toàn bộ hẻm núi đều là phạm vi hoạt động của Huyết Lang, mặc dù nơi này rất rộng, nhưng không khiêng nổi số lượng khổng lồ của Huyết Lang. Giống như yêu thú bình thường, Huyết Lang là yêu thú quần tụ, một khí bị quấn lấy sẽ rất khó thoát thân.
Theo lời của Bạch Tiểu Sinh, hẻm núi Huyết Lang không khác gì quỷ môn quan, nhưng cũng không còn cách nào, mặc dù loại yêu thú này hung mãnh nhưng cũng là loại rất xảo trá.
Mặc dù vô cùng nguy hiểm nhưng Trịnh Bân Bân nói có cách để vượt qua.
Dương Bách Xuyên hỏi biện pháp gì?
Hoa Liễu Tường cười ha ha, cướp lời nói: “Bách Xuyên nghe qua câu chuyện tán phân đuổi trùng chưa?”
Cuối cùng Hoa Liễu Tường cũng tìm được cơ hội làm lão sư, từ trước đến này, đội ngũ bọn họ đều là Bạch Tiểu Sinh đảm đương nhân vật lão sư, rất nổi bật.
Hoa Liễu Tường cũng là người có tính cách sĩ diện khoe khoang, nhưng nói về tầm nhìn tri thức, Bạch Tiểu Sinh hoàn toàn xứng đáng, có thể cách xa hắn ta hơn trăm con đường cái, điều này làm cho hắn ta rất buồn bực.
Bây giờ đội ngũ có thêm thành viên mới, cuối cùng Hoa Liễu Tường cũng tìm được cảm giác tồn tại, đối với một tay mơ chưa từng tiếp xúc với sa mạc châu Tây Sơn như Dương Bách Xuyên, Hoa Liễu Tường mới tìm được cơ hội khoe khoang.
Ra vẻ thâm trầm, nói: “Đây là một câu chuyện quen thuộc, ngươi không biết cũng thật mất mặt, không sao không việc gì cả, hiện giờ chúng ta là huynh đệ, làm ca ca giảng qua cho ngươi.
Tán phân đuổi trùng là…” Nói đến đây đột nhiên Hoa Liễu Tường cảm thấy nghèo từ, vốn dĩ muốn dùng góc độ học thức phổ cập khoa học cho Dương Bách Xuyên, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nghẹn lại.
Cảnh tượng này làm cho mấy người Trịnh Bân Bân, Bạch Tiểu Sinh cảm thấy buồn cười.
Hoa Liễu Tường bị cười, sắc mặt đỏ lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng khiêm tốn muốn được chỉ dạy của Dương Bách Xuyên, ra vẻ trấn định nói: “Ta nói đơn giản cho ngươi hiểu, nói phức tạp sợ ngươi nghe không hiểu.”
“Phụt ~” lão tứ không nhịn được cười thành tiếng.
Trịnh Bân Bân và Bạch Tiểu Sinh cũng buồn cười, nghẹn cười, rõ ràng trong bụng Hoa Liễu Tường không có vốn từ, lại còn nói một câu sợ Dương Bách Xuyên nghe không hiểu.
“Ha ha tam ca cười chết mất, không giảng được thì không nói, còn nói cái gì mà Bách Xuyên nghe không hiểu, cười chết mất.” Lão tứ Thiết Hùng là một đại hán thẳng tính, có chuyện trực tiếp nói ra.
Điều này làm cho Hoa Liễu Tường đỏ mặt, tức giận nhe răng nhếch miệng: “Lão tứ, câm miệng cho ta.”
Mắng lão tứ không biết giành chút thể diện cho tam ca.
Dương Bách Xuyên cũng bật cười, nhưng không có ý cười nhạo, hắn rất thích bầu không khí giữa bốn người bọn họ, cũng không cho rằng Hoa Liễu Tường thật sự không hiểu được gì.
Ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Hoa tam ca, ngươi nói tiếp đi, chúng ta nói với nhau.”
Nghe thấy những lời này của Dương Bách Xuyên, Hoa Liễu Tường cảm thấy thoải mái rất nhiều, rất có mặt mũi.
Hung hăng trừng mắt nhìn lão tứ Thiết Hùng, sau đó cười ha ha, nói: “Bách Xuyên, chúng ta không để ý đến bọn họ, lão tứ là tên quê mùa, biết cái rắm, cũng chỉ biết mông của người đàn bà tên Câu Lan ở vương thành Mạo Hiểm to…”