Đảo mắt qua một lượt, trong lòng Dương Bách Xuyên giật mình khi nhìn thấy trước mặt mình là một bệ đá pha lê, phía trên là hai con bạch hồ có kích thước lớn hơn số còn lại đang nằm sấp.
Nếu như những yêu hồ xung quanh chỉ to bằng con sói, thì hai Bạch Hồ phía trên lại to như một con bê.
Hai Bạch Hồ đang nằm sấp trên bệ đá không giống với những yêu hồ kia, Dương Bách Xuyên không thể cảm nhận được khí tức của bọn chúng.
Rõ ràng là mạnh hơn yêu hồ xung quanh rất nhiều.
Cảnh tượng lúc này giống như đang lên triều, hắn và Trịnh Bân Bân, Hoa Liễu Tường là phạm nhân, mà yêu hồ đang vây quanh ba người họ là văn võ đại thần, hai con Bạch Hồ nằm trên bệ chính là quân vương.
Tình hình rất tồi tệ.
Điều may mắn duy nhất ở đây là ba người họ không bị yêu hồ lập tức giết chết hay là giam cầm, bọn họ vẫn được tự do, nhưng nhìn tình hình xung quanh, Dương Bách Xuyên thầm cười khổ, thế này thì cũng đâu khác gì.
Mấy chục con yêu hồ cộng thêm hai Bạch Hồ trên bệ kia, e là ba người họ không có năng lực phản kháng.
Cũng may, Trùng Tử biến thân thành kẹp tóc trên đầu hắn vẫn ở đây, Thiện Linh trên hông không biến mất, trên người hắn còn bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên nghĩ mình ở tình thế khó khăn thì cũng chỉ có thể trốn vào trong bình Càn Khôn, có điều đó là tình huống xấu nhất, trốn bên trong bình Càn Khôn cũng không phải chuyện tốt.
Lúc này, tiếng rên rỉ khẽ vang lên, Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường không hẹn mà cùng tỉnh, sau khi hai người phục hồi tinh thần, nhìn đám yêu hồ đang bao vây thì phát run.
Trong đại sảnh, không một yêu hồ nào lên tiếng, bọn chúng chỉ nhìn chằm chằm vào ba người, mà hai Bạch Hồ thì vẫn nằm ngủ say trên bệ pha lê.
Dương Bách Xuyên có chút khô miệng hỏi Trịnh Bân Bân: “Làm thế nào bây giờ?”
Trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn luôn nghi ngờ, dường như mục đích Trịnh Bân Bân tới đây không hề đơn giản, hiện tại hắn cũng chỉ có thể hy vọng Trịnh Bân Bân có cách đối phó với cục diện trước mắt.
Ngay khi Trịnh Bân Bân đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy yêu hồ xung quanh bốn phía quỳ một chân xuống mặt đất, tất cả đều hướng về phía trước.
Lúc này, ba người Dương Bách Xuyên không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai Bạch Hồ không biết đã đứng dậy từ khi nào, ánh mắt của bọn chúng có màu đỏ yêu dị.
Ngay sau đó, toàn thân hai Bạch Hồ phát ra ánh sáng chói mắt, giây sau Bạch Hồ trên bệ pha lê đã hóa thành hai người.
Một nam một nữ có tướng mạo trung niên, rõ ràng đây là Vương – Hậu của Hồ tộc, trong lòng Dương Bách Xuyên thầm nghĩ.
Nam thì nghiêm nghị, nữ thì vô cùng xinh đẹp.
Giây sau, người nam chậm rãi nói: “Nhân loại vì sao lại xông vào địa bàn yêu tộc? Cớ gì giết chết tộc nhân của ta?”
Vừa mở miệng đã đặt ra hai vấn đề.
Dù sao thì Trịnh Bân Bân cũng là Xuất Khiếu trung kỳ, nàng không hề sợ hãi, Trịnh Bân Bân nhìn Bạch Hồ hóa hình phía đối diện nói: “Chúng ta muốn tới Động Hồ Tiên, lấy một món đồ, về phần giết tộc nhân của ngươi là vì bọn họ mê hoặc, muốn giết ta trước, điều này không thể trách bọn ta được.”
“Láo xược ~” Bạch Hồ trung niên tức giận.
Lúc này Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí tức cường đại từ trên người đôi Bạch Hồ, không ngờ lại là Xuất Khiếu đại viên mãn. Trong lòng không ngừng sôi trào, hai yêu hồ có thể so ngang với Xuất Khiếu đại viên mãn của tu chân giả, phiền phức rồi đây.
Vốn dĩ, Dương Bách Xuyên cho rằng Bạch Hồ trung niên tức giận là bởi vì Trịnh Bân Bân nói tới chuyện giết chết tộc nhân của lão ta, chuyện này cũng là do yêu hồ dùng ảo cảnh với ba người họ, giết chúng cũng là điều bình thường.
Có điều, nói ra thì bọn họ đang xông vào địa bàn của người ta, đúng ra thì là ba người họ không đúng. Nhưng Dương Bách Xuyên nghe ra, trong lời nói của Trịnh Bân Bân lại không mang theo chút sợ hãi nào, hơn nữa còn nói cái gì mà đi tới Động Hồ Tiên? Còn lấy một vật?
Điều này khiến Dương Bách Xuyên thở dài, quả nhiên là Trịnh Bân Bân không nói thật với hắn, nàng căn bản không phải tới đây để tìm nước mắt Hồ Tiên gì đó, mà là đang tìm đồ vật?
Nghe Trịnh Bân Bân nói như vậy, giống như nàng muốn lấy đi vật của mình.
Mà chính câu này đã khiến cho Bạch Hồ trung niên tức giận.
Chỉ nghe Bạch Hồ trung niên trầm giọng nói: “Động Hồ Tiên là cấm địa của tộc ta, ngay cả phu thê ta cũng không thể tiến vào, Nhân tộc các ngươi sao có thể?”
Lúc này, Trịnh Bân Bân cười lạnh đáp: “Ta đã nói, ta muốn lấy lại một thứ ở Động Hồ Tiên, thứ thuộc về gia tộc ta.” Giọng điệu cực kỳ kiên quyết.
Giây phút này, Dương Bách Xuyên cũng không lo lắng thêm nữa, chuẩn bị xem kịch, rõ ràng là Trịnh Bân Bân có lý do, nàng không nói cho hắn biết mục đích thật sự nàng tới đây, điều này khiến Dương Bách Xuyên ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái.
Trịnh Bân Bân vừa dứt lời, Bạch Hồ trung niên, hoặc nói đúng hơn là Bạch Hồ vương giận tới tím mặt: “Hoang đường, Yêu tộc của ta liên quan gì tới Nhân tộc của ngươi, cấm địa của tộc ta sao lại có đồ của ngươi được.” Ánh mắt của Bạch Hồ vương lóe lên, sau đó nói tiếp: “Tự tiện xông vào tộc của ta, chết vạn lần cũng chưa hết tội, bản vương sẽ giết chết các ngươi.”
Nói xong, Bạch Hồ vương bà vương hậu bên cạnh bay từ trên bệ pha lê xuống, chuẩn bị ra tay.
Toàn thân Dương Bách Xuyên căng thẳng, chuẩn bị chiến đấu, mặc dù biết không phải là đối thủ nhưng hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu trói.
Mà lúc này, khóe mắt hắn liếc thấy Trịnh Bân Bân nở nụ cười lạnh: “Gia gia quả nhiên nói không sai, Hồ tộc gian xảo không thể tin.”